Đi giữa dòng bạo động
Nhạc sĩ Tuấn Khanh, viết
từ Việt Nam
2014-05-16
Trong vụ bạo động tại
Bình Dương và khu công nghiệp Biên Hòa vừa qua, Nhạc sĩ Tuấn Khanh và hai người
bạn của ông đã đến tận nơi tìm hiểu và trình bày lại một bài viết chi tiết
những con người đứng sau các vụ bạo động này. Được sự đồng ý của Nhạc sĩ, chúng
tôi xin đăng lại để rộng đường dư luận. Xin cám ơn Nhạc Sĩ Tuấn Khanh.
Lúc 10g sáng ngày 14/5,
Tôi cùng 2 người bạn là Thiên Văn và Phạm Thy quyết định chạy xuống khu Gò Vấp,
gần Lái Thiêu, khi nghe tin các công ty ở khu Tân Thới Hiệp bắt đầu có đình
công. E rằng sẽ có đập phá và bạo động, chúng tôi không dám mang theo nhiều máy
móc, chủ yếu là mang theo sự liều lĩnh, để tìm hiểu vì sao lại có những chuyện
đập phá và cướp bóc như trên các trang mạng xã hội mô tả.
Lý do của chuyến đi này
được thôi thúc từ đêm trước. Ngay khi chúng tôi nhận được những hình ảnh những
chiếc thiết giáp tiến vào Sài Gòn, những đoàn xe biểu tình được dẫn đầu bởi một
chiếc xe Matiz bí ẩn, được chuẩn bị hình cờ búa liềm và ngôi sao, làm náo loạn
nhiều con đường. Trong đêm, nhà văn Nguyễn Đình Bổn nhắn tin “anh buồn quá,
công nhân bị lợi dụng, rồi sẽ có người chết”. Nhà báo Mạnh Kim thì gọi, giọng
lo lắng “tôi quá sốt ruột nên làm một vòng coi tình hình, có gì mình liên lạc
nhau nhé”. Lúc đó, tôi cũng đang chạy trên các con đường dẫn đến tòa Tổng Lãnh
Sự Trung Quốc. Thành phố im lặng, nhưng nặng nề trong lòng những người đang
quan tâm đến thời sự đất nước.
Trên đường đi đến Tân
Thới Hiệp, chúng tôi được Huy Đoàn, một người bạn ở gần đó cho biết tình hình
vắng lặng. Các công ty đã cho công nhân nghỉ việc và dán thông báo giới thiệu
mình không là người Trung Quốc trong sự lo sợ. Chúng tôi quyết định đi ngõ ra
Sóng Thần, Bình Dương, vì nghe nói có một đoàn biểu tình đang tụ tập ở đó.
Gần giữa trưa, nắng tháng
5 gắt và khó chịu vô cùng, ai cũng tìm chỗ mát để né. Vậy mà chỉ đi được một
đoạn, chúng tôi tìm thấy hàng loạt các xe gắn máy cầm cờ, trống…v.v gầm rú phía
trước. Trong các nhóm ào ạt đi như vậy, có đủ nữ lẫn nam. Cứ thỉnh thoảng lại
nghe tiếng hô “Việt Nam Muôn Năm”, “Đả đảo Trung Quốc”… như một cách làm hiệu
để đoàn không bị lạc hướng. Dự đoán các nhóm này sẽ đi về khu công nghiệp ở
Sóng Thần, Bình Dương, nên chúng tôi quyết định bám theo.
Có vẻ như không có sự
kiểm soát nào. Những đoạn đường mà mọi ngày, CSGT vẫn đứng khắp nơi, nay vắng
lặng một cách khó hiểu. Cảm giác thật khó tả khi gia nhập vào đoàn người. Chúng
tôi cảm nhận thấy một điều rất rõ, những nhóm xuống đường này đang kiểm soát
thị trấn, kiểm soát thành phố mà không có bất kỳ sự ngăn chận nào. Duy chỉ có
hoạt động hết sức thầm lặng và kiên trì của các nhóm dân sự xã hội ở vài nơi
nhằm hạ nhiệt của các đoàn người đang lên cơn sốt. Ngay trong đoàn, chúng tôi
nhìn thấy 2,3 chiếc xe với các bạn trẻ cứ chạy song song và dúi cho những người
biểu tình các tờ photocopy. Tôi thúc Thy chạy vượt lên và xin một tờ. Nội dung
trong đó ghi rằng “Lời kêu gọi khẩn cấp Kính gửi các bạn công nhân ở tỉnh Bình
Dương và cả nước”. Với phông chữ khoảng 12pt, tràn trang giấy là lời kêu gọi
mọi người hãy bình tĩnh và kêu gọi đừng cướp phá, sẽ bất lợi cho Việt Nam. Dĩ
nhiên, có những người đọc, có những người vứt sau lưng.
Nỗ lực hạ nhiệt của những
nhóm dân sự xã hội thật đáng khâm phục. Ngay trong khu Công nghiệp Sóng Thần,
giữa những đám cháy và sự kích động điên cuồng của đám đông chạy đi chạy lại,
gậy và cờ, hò hét, vẫn có một nhóm thanh niên im lặng dũng cảm đứng dựng
băng-rôn lớn, trên đó có dòng chữ ghi “Hãy
biểu tình đúng cách. Không đập phá tài sản. Không lấy tài sản”. Tim
thắt lại, tôi nghĩ không biết vào những lúc đám đông ít tự chủ nhất, những lúc
sự điên dại lên cao nhất, có khi nào họ trở thành những vật hy sinh hay không?
Nắng càng gắt, dường như
sự điên loạn càng dâng.
Dọc con đường đi về của
thị xã Thuận An, thuộc Bình Dương, thật không thể tin nổi vào mắt mình. Chúng
tôi nhìn thấy hàng loạt các công ty bị đốt cháy, đập phá… quang cảnh không khác
gì đã xảy ra một cuộc chiến. Gần như 100% công đã đóng cửa. Cho đến khi chúng
tôi đến đây, đã là ngày thứ 3 của các cuộc bạo động, nhưng hầu như chạy suốt
vài mươi cây số, tuyệt nhiên không hề thấy bóng công an, CSGT hay CSCĐ. Sự lo
sợ xuất hiện ở nhiều nơi. Các ATM không hoạt động nữa, tiền rút đi. Nhiều ngân
hàng tăng cường bảo vệ và được lệnh không giữ nhiều tiền mặt ở các chi nhánh có
sự biến.
Công ty Song Tain là một
trong những nơi có quang cảnh thê lương nhất. Cả hệ thống nhà máy bị đốt rụi.
Lửa tràn ra tận ngoài đường nhựa, làm chảy và cháy đen một đoạn lớn. Hàng rào
bị lật ngửa. Khắp nơi đều có dấu đập phá và sổ sách bị quăng ra sân. Khói vẫn
còn nghi ngút. Nơi này dường như bị đám đông tàn phá không phải một lần. Sự chà
xát và đập, cướp khiến chủ công ty phải cầu cứu. Đến trưa ngày 14/5, một nhóm
khoảng 6,7 CSCĐ được điều đến và ngồi gác trong bóng mát, sau bức tường công
ty. Nhưng lúc này thì có vẻ như không còn gì để bảo vệ nữa.
Một người dân ở đây cho
biết có một vài công ty còn níu lại một ít tài sản như nhà kho, xe tải… thì cầu
cứu CSCĐ đến bảo vệ phần còn lại, giữa hoang tàn. “Hình như là có trả tiền bảo
vệ phụ ngoài giờ”, người dân này nói. Nhưng trên con đường mà chúng tôi chứng
kiến hàng chục công ty bị đốt, phá, cướp… số những nơi có CSCĐ đứng giác chỉ
đếm trên đầu ngón tay. Nhưng có vẻ gì đó nhẹ nhàng không căng thẳng lắm của
người bảo vệ.
Điều đó được xác định một
lần nữa khi chúng tôi chạy đến một công ty Đài Loan khác, theo dấu một làn khói
đen ngùn ngụt lên trời, có thể nhìn thấy rõ từ 2,3 cây số. Nơi này không còn rõ
tên họ vì bảng hiệu đã bị đập. Chữ làm bằng ximăng và nhôm thì giờ chỉ còn là
những mảnh vụn rải rác. Lửa vẫn còn cháy. Một tiểu đội CSCĐ có mặt nhưng đang
ngồi nghỉ trong bóng mát, ăn cơm hộp. Không có dấu hiệu nào là xe chữa cháy sẽ
đến. Một cô bán nước gần công ty cho biết lửa cháy từ cuộc bạo động lúc 5,6 giờ
sáng cho đến giờ, không ai dập cả, toàn bộ ban giám đốc đã đi trốn. Điều lạ là
giữa những người bàng quan, có một 1,2 nhân vật ăn mặc không là công nhân đứng
gần đó, mặt rất khó chịu khi chúng tôi hỏi thăm và chụp hình. Thậm chí nếu
chúng tôi không nhanh chóng rời khỏi nơi đó, có thể sẽ gặp rắc rối.
Lúc này đã hơn 12g trưa,
nhưng cái nóng của thời tiết vẫn không căng bằng cái nóng của thời sự. Các đoàn
cầm cờ đỏ, gậy và khẩu hiệu vẫn ầm ầm đi qua, chạy về phía các công ty ở Khu
công nghiệp Bình Dương. Dĩ nhiên, chúng tôi cũng không thấy công an. Vài chốt
gác của dân phòng mà chúng tôi chạy qua đều bị đập nát, cũng không có ai trực ở
đó nữa. Thành phố rộn rịp và hoang tàn.
Đi thêm một đoạn nữa,
chúng tôi bị lọt vào giữa một nhóm bạo động. Nhóm này có khoảng chừng 20, đến
30 người nòng cốt. Họ luôn chạy đầu, mang theo hung khí và hò hét để tập trung
người. Các công ty mà chúng đi qua, gương mặt các nhân viên của công ty bảo vệ
phái đến, rúm ró vì sợ hãi. Trước cánh cửa mọi công ty đều có treo băng-rôn: “Chúng tôi ủng hộ Việt Nam”,
“Phản đối Trung Quốc”, “Tôi yêu Việt Nam”… Ai cũng biết, có thể đó là lời
nói dối, nhưng lúc này, nói dối có thể cứu mạng và cứu tái sản của nhiều người.
Tuy nhiên, cay đắng hơn là trước một vài cánh cổng đã bị lật đổ. Hàng rào bị
phá… có cả băng-rôn “Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh”, “Việt Nam Muôn Nam”…
bị vứt chỏng trơ dưới đất. Lá bùa hộ mạng cuối cùng cũng đã không còn hiệu
nghiệm ở một vài nơi.
Ở một công ty khác hợp
tác làm ăn với Đài Loan, chúng tôi chạy dọc theo đường vào công ty, thấy những
tờ giấy“Hoàng Sa – Trường Sa – VN” được
dán như một cứu cánh để biện minh cho sự tồn tại của mình. Một cảm giác thật
khó tả. Trước đây không lâu, rất nhiều người cầm hay mặc áo có dòng chữ này đã
bị bắt, đã bị tù… Nay thì khẩu hiệu đó đang là miễn tử kim bài cho khá nhiều
công ty Trung Quốc hay Đài Loan.
Tách đoàn hò hét, chúng
tôi ghé vào công ty của Đài Loan. Bảng hiệu đã bị đập. Chỉ còn đọc được mơ hồ
là Seui Yuang hay là gì đó. 3 viên bảo vệ gồm hai nữ, một nam ngồi thất thần
trước công ty đổ nát. Thấy chúng tôi ghé vào, gương mặt của họ sợ hãi thấy rõ.
Người bảo vệ nam, khoảng trên 50 tuổi bước ra, mặt rất căng thẳng, dù khi biết
chúng tôi không phải là người biểu tình.
“Bác à, những người đập
phá này có phải là công nhân không?”, tôi hỏi. “Không, họ chưa bao giờ là công
nhân, họ chuyên nghiệp”, bác bảo vệ già nói, giọng thảng thốt. “Bác thấy họ là
dân ở đây hay ở nơi khác đến?”. Người bảo vệ mặt đanh lại như nửa muốn trả lời,
nửa muốn im lặng. Tôi quay sang hỏi cô gái bảo vệ, khoảng trên 30 tuổi, “Sao
mình không gọi công an đến giúp?”. “Không ăn thua gì, họ không đến hoặc đến lúc
không còn cần nữa”, cô bảo vệ nói như gào lên, giọng có vẻ tức giận pha trộn sự
sợ hãi.
Tôi quay ra nhìn ngoài
cửa thì thấy một đám đông bạo động đang ập đến. Nhóm dẫn đầu cũng khoảng 30
người, nhưng đằng sau sắp đến thì cả trăm hơn. Mặt cả 3 người bảo vệ biến sắc.
Một trong hai cô bảo vệ nhấn số gọi công an, nhưng ít giây sau đó, thả máy
xuống, thở nặng nhọc: đầu dây bên kia đột ngột bị cắt ngang.
Đám đông tràn vào sân.
Tôi đứng nép vào phòng bảo vệ nhìn ra. Những thanh niên mày mặt rất lạ lùng,
không thể là công nhân, trang bị gậy sắt, gậy gỗ và cờ tràn vào sân công ty như
một đạo quân xâm lược. Tiếng chửi thề, hú hét, tiếng gầm máy xe…v.v biến sân
công ty đang vắng lặng trở thành hỗn loạn.
Ngay lập tức tức tiếng đổ
vỡ vang lên. Ai đó sau lưng tôi ném một viên gạch lớn vào cửa kính tòa nhà.
Linh tính như nhắc tôi nên vừa kịp né người qua, và nghe tiếng kính vỡ xoang
xoảng. Tôi cầm máy chạy vào bên trong để ghi lại cảnh đập phá này. Cảnh tượng
bên trong còn hãi hùng hơn. Tất cả mọi thứ bị đập nát. Kính vỡ và gãy đổ khắp
mọi nơi. 2 thanh niên xông vào căn phòng trước đây có là nơi làm việc sổ sách
và kéo liên tục các hộc tủ ra xem còn thứ gì có thể lấy được hay không. Cứ mỗi
lần không tìm thấy, họ lại đập. Có một chi tiết tôi ngạc nhiên là chính những
người cầm cờ đỏ ngoài kia, khi vào đến phòng này, khi thấy một lá cờ đỏ treo
trên tường đã giật xuống. Họ là ai?
Phòng tiếp tân của công
ty thì cảnh đập phá diễn ra như một lễ hội. Khắp nơi vang tiếng đổ, bể. Trước
mắt tôi là một thanh niên đội nón bảo hiểm, tay cầm gậy sắt, đập liên tục vào
mọi thứ trước mắt. Suýt nữa thì anh ta đánh trúng một cô gái đang lom khom nhặt
một bàn phím vi tính bị vứt dưới đất. Bất ngờ anh ta quay qua nhìn tôi và chiếc
máy quay chằm chằm. Biết không xong, tôi vờ bước nhanh ra khỏi nơi đó. “Thằng
này ở đâu ra vậy?”, tôi nghe tiếng anh ta hỏi một ai đó. Tôi bước nhanh hơn,
phía trước cổng là đám đông đang hò hét, vung gậy và cờ.
“Nói tụi ở ngoài chận nó
lại”, tôi còn kịp nghe câu đó trước khi bước ra đến sân. Đoạn sân ra đến cổng
chưa bao giờ dài đến vậy, mà tôi thì không thể chạy lúc này.
Bất ngờ tôi thấy Thy và
Văn bỏ xe chạy vào đón tôi. Tín hiệu từ bên trong đã được truyền ra, giờ đây
hơn 70-80 người cầm hung khí đón tôi ở cửa với ánh mắt đầy sát khí khiến Thy và
Văn phải nhảy vào kèm tôi ra. Nhưng dường như không kịp rồi. Một thanh niên tóc
nhuộm vàng, mặt không thể là công nhân, nhìn mặt tôi, hỏi lớn bằng giọng Thanh
Hóa “Này, này, chú kia!”.
Lao nhao trong đám đông
đó, tôi nghe thấy tiếng hô “Nó là Tàu, đập nó chết đi!”. Có tiếng hò reo sau
lời hô đó. Tôi giữ mặt lạnh, quay sang người thanh niên tóc vàng, trả lời lớn,
để mọi người có thể nghe thấy tôi nói tiếng Việt “Có chuyện gì không?”
Dường như mọi thứ hơi
chựng lại một chút. Một người khác có vẻ hung hăng hơn “Mày vào đây quay phim
làm gì?”. “Để coi”, tôi đáp, chân bước nhanh ra ngoài, liếc mắt thấy mấy người
bạn đã quay đầu xe, nổ máy. “Mày là nhà báo à?”. Lại nghe có tiếng nói “ĐM, nó
giả dạng đó, đập nó!”. Tôi phải làm tỉnh, quay người lại, cười lớn “Tao mà nhà
báo cứt gì!”. Thoáng thấy 3 người bảo vệ đứng đờ người nhìn tôi. Không biết là
họ sợ cho tôi, hay sợ cho chính bản thân họ lúc này. Ngay sau đó, tôi leo lên
xe Thy. Xe vọt đi. Đám đông nhìn theo, may mắn là những người đó chưa đủ say
máu để đuổi theo.
Trên đường đi, Văn nói
bên ngoài lao nhao nói tôi là người Hoa (nhìn cũng có vẻ giống nhỉ) nên phải
đập cho chết. Thật là may, tôi biết nói tiếng Việt. Khoảng 1 tiếng đồng hồ sau đó,
tôi nghe tin từ khu công nghiệp Mỹ Xuân 2, gần Bà Rịa, cho biết một người Trung
Quốc vừa bị đánh phải đi cấp cứu. Anh ta cũng không kịp giải thích mình là một
ông chủ đầu tư hay là một du khách vì đám đông đã quá khích, không còn nghe.
Tôi rùng mình và chợt nghĩ lại, nếu khi nãy, họ không còn nghe giải thích, có
lẽ tôi cũng đang nằm trên một chiếc xe cấp cứu.
Chạy khỏi đám đông hỗn
loạn và hung dữ đó, cả 3 chúng tôi lạnh toát người, dù trời trưa nắng, nhiệt kế
chỉ 37 độ C. Điều đầu tiên khi đã an toàn, tôi nhắc mọi người đi mua khẩu
trang.
Lúc này, đám đông xuất
hiện ở các con đường đã nhiều hơn. Họ đang cần cái gì đó để giải tỏa, cần một
cái gì đó để đập phá, thể hiện sức mạnh của mình. Vừa chạy vừa điểm lại các sự
kiện, Văn nhắc tôi rằng phần lớn những người có vẻ như chỉ huy, hướng dẫn mọi
người. đều chạy trên các xe có biển số 36 – số Thanh Hóa. Tôi sực nhớ đến một
người bạn ở Bình Dương đã nhắn tin nói với tôi về các cuộc bạo động xảy ra, một
cách buồn phiền rằng “người Bình Dương không tệ như vậy, phần lớn các người gây
bạo loạn đều đi xe số ba mươi mấy”. Quả là như vậy thật. Những người chạy trên
những chiếc xe có số như 36, đều trang bị kỹ lưỡng bằng ống sắt, xà beng, cờ
trống… như một cách có tính toán trước.
Chúng tôi quyết định đảo
một vòng qua các chốt dân phòng, đồn công an để tìm hiểu tình hình. Trong khu
vực có bạo loạn, hầu hết đều vắng lặng. Thậm chí các chốt gác dân phòng, chốt
an ninh của khu công nghiệp đã bị đập phá tan hoang. Không còn ai trực ở đó
nữa. Những người bạo động thành từng đoàn, chạy đi chạy lại như chốn không
người. Sự sợ hãi của các nhân viên bảo vệ công ty đến cực độ. Khi chúng tôi ghé
qua cửa một công ty để chụp lại các biểu ngữ tung hô Việt Nam như một lời van
nài để yên cho họ, người bảo vệ từ phòng trực vốn đã bể hết kính cửa, vùng chạy
hớt hải. Công ty này cũng đã bị đập phá trước đó.
Chúng tôi lại quyết định
nhập vào một đám đông khác, đang gầm gừ trước cửa công ty khác, tên liên doanh
bằng nhôm đã bị đập, chỉ còn chữ Việt Nam. Rồi đột nhiên một giọng Trung Bắc,
kiểu giọng Nghệ An hét lên “vào đập đi anh em”. Cả đoàn người bị kích động rú
ga tràn vào sân công ty, ập đến mọi nơi. Tiếng thùng gõ rầm rập. Người bảo vệ
im lặng, nép mình, lùi lại. Thậm chí anh ta không dám nhìn theo những người cầm
đầu vì sợ mang vạ.
Tôi bấm Thy, quyết định
chạy theo một vài xe, có người la hét và hung hãn như là những chỉ huy. Họ chạy
vòng quanh sân công ty, háo hức tìm những thứ có thể đập, có thể đốt. Không tìm
thấy, họ đạp và đập luôn những chậu cây kiểng. Tôi giữ máy ghi hình liên tục những
người này, nhất là khi họ hối thúc những người khác đang phân vân về việc có
nên đập phá tiếp hay không.
Cũng là điều không may,
một người ngồi sau chiếc xe dẫn đầu bắt đầu chú ý chúng tôi. Người thanh niên
đeo khẩu trang, lưng quấn một lá cờ đỏ, tay cầm một gậy sắt dài. Anh ta nhìn
chằm chằm chúng tôi, thả gậy sắt xuống sân, kéo một đường dài tóe lửa như đe
dọa. Thấy không ổn, Thy trở đầu xe, băng qua một lớp khói mù mịt do ai đó đập
và xịt các bình cứu hỏa. Chiếc xe đó theo sau nhưng chựng lại một chút vì khói.
Người cầm gậy sắt nhìn theo chúng tôi, sốt ruột đập gậy sắt liên tục và mạnh
vào một thanh tay cầm-cầu thang bằng nhôm, có lẽ vì không theo kịp.
Chúng tôi chạy vòng ra
trước công ty. Đám đông đang tràn vào các văn phòng đập phá. Một người giọng
Thanh Hóa, đứng trên yên chiếc xe số 36, hét vào cửa sổ cho đám đông phá, đập
hiệu quả hơn. “Đồng hồ kìa, bảng viết bằng kính kìa, đập hết đi”. Anh này hét
lớn, phụ họa ngay sau đó là những tiếng xổn xoảng vang lên khắp nơi. Qua những
lần nhìn thấy, chúng tôi nhận ra rằng có những tốp người, rõ ràng chỉ có mục
đích tàn phá để làm chứng tích. Còn có những người theo sau hôi của, đôi khi
chỉ là những kẻ hám lợi và vô tổ chức mà thôi. Rất nhiều xe và container của
các công ty đã bị lật, bị đốt chứ không bị hôi của. Hủy diệt là một mệnh lệnh
rất rõ ràng, mà không phải người Việt bình thường nào đi theo đám đông cũng dám
làm.
Quay xe ra ngoài, Văn
ngoắc tay chỉ cho tôi thấy: đám đông khi nãy đòi giết thằng “Tàu” cũng vừa ập
vào. Thật là họa vô đơn chí. Hôm đó, tôi lại mặc một chiếc áo màu vàng, nổi hơn
bình thường, rất dễ nhận ra. Toát mồ hôi lạnh, chúng tôi lủi thật nhanh ra cửa
và phóng đi. May mắn là cơn say đập phá khiến họ không kịp nhìn thấy chúng tôi
giữa đám đông đang hò hét.
Lúc đó, đã gần 2 giờ
chiều. Cả 3 quyết định tìm hiểu thêm tình hình ở các khu công nghiệp gần đó như
Long Bình, Biên Hòa 2… xem có loạn như vậy không. Chúng tôi tiếp tục chạy lên
Long Bình, vì biết có ở lại xem tiếp cũng không còn an toàn nữa.
Gần vào cửa ngõ khu công
nghiệp Long Bình, chúng tôi nhìn thấy dấu hiệu của những đợt bạo động sắp đến:
đó là cờ và băng-rôn khẩu hiệu đang được bán giá rẻ ngay trên các con đường đi
vào. Mỗi chiếc xe tấp vào, đi ra với lá cờ đỏ như dự báo điều không lành sắp
đến. Tuy nhiên, nơi này an ninh có vẻ được kiểm soát tốt hơn, có lẽ do ít công
ty của Đài Loan và Trung Quốc. Công an cũng thấp thoáng xuất hiện ở nơi này,
tuy nhiên chủ yếu là trưng bày, để giữ yên một vài công ty chứ vẫn không thể
nào kiểm soát hết được những làn người cầm cờ trống, ào ạt ra vào cửa khu công
nghiệp.
Tuy vậy khi chạy một vòng
khu công nghiệp để xem thử, dấu hiệu của sự bất ổn của khu công nghiệp là các
băng-rôn giới thiệu mình không phải của Trung Quốc đã xuất hiện, giăng khắp
nơi. Có nơi đã bị đánh sập cửa, dù có băng-rôn “Việt Nam muôn năm”. Trừ một vài
công ty của Nhật còn làm việc, còn lại dường như đã tạm ngưng hoạt động.
Một đám đông cầm cờ chạy
vụt về phía khu công nghiệp Biên Hòa 2. Chúng tôi lại đi theo. Con đường dẫn
vào khu công nghiệp này đang vắng, vì chưa đến giờ tan ca 1, cũng như rất ít
công ty còn làm việc. Nơi này cũng không an ninh. Phía ngược chiều bên đường,
một chiếc xe chạy cầm cờ, người ngồi sau mang ống tuýp nước bằng sắt dài, nhìn
rất đáng ngại. Xe này chạy ào ạt vào trong nội khu công nghiệp. Nếu là ngày
thường, chắc chắn chiếc xe đó đã bị CSGT chận lại. Nhưng hôm nay thì khác, họ
chạy như trên xa lộ tự do.
Chúng tôi phát hiện một
chiếc xe khác, có 2 người mặc áo bộ đội, cũng trang bị hung khí, chạy vòng vòng
quanh khu công nghiệp. Khi theo dõi 2 người này, chúng tôi nhận ra bảng số xe
của họ cũng không phải người Bình Dương. Phương thức của họ khá đơn giản: Cứ
chạy vòng quanh, và hò hét khi gặp vài chiếc khác. Cứ như vậy đến vòng thứ 4,
thứ 5, số lượng người của họ đã lên đến vài chục. Văn gọi đó là chiến thuật
tuyết lăn – khi bắt đầu lăn thì nhỏ nhưng cứ quấn thêm tuyết và to dần theo
đường dốc. Quả là như vậy, khoảng 20 phút sau, nhóm này đã có trên 100 người.
Khi đã đủ đông, 2 người
mặc áo bộ đội này dẫn đầu và giơ gậy hét, chỉ vào cửa các công ty “Công ty của
Trung Quốc, vào đi”. Đám đông ồ lên và ào đến trước cửa. Tuy nhiên, khi khám
phá đó chỉ là công ty của Thái Lan, 2 người này thất vọng và lại dẫn đầu, miễn
cưỡng lên đường. Thy chở tôi và quyết định tách ra, chạy hơi vượt lên. Một
trong hai người mặc áo bộ đội thấy chúng tôi tách đoàn, đã chỉ gậy vào chúng
tôi, hét lên, giọng Thanh Hóa “đi hướng này”.
Dần dần, chúng tôi nhận
ra trong đám đông đó, có người rất tỉnh táo cho một mục đích, có người rất náo
động thiếu suy nghĩ, chỉ ăn theo. Nhưng những người tỉnh táo đã kiểm soát tình
hình.
Vượt qua một con đường
tắt, chúng tôi ra đến ngã tư trong khu công nghiệp Biên Hòa 2. Bên kia đường là
2 người công an địa phương, đeo dùi cui, mà cả giờ đồng hồ rong ruỗi chúng tôi
hiếm hoi mới gặp được. Đậu xe bên cạnh chúng tôi là hai thanh niên, cũng vừa
trờ tới. Trong tích tắc ấy, bất ngờ từ cuối đường, một đám đông hơn trăm người
cầm cờ đỏ, hò hét xuất hiện. Chúng tôi nhìn qua bên đường, xem phản ứng của 2
anh công an. Một anh quay đầu xe lại chạy ào đi, một anh khác bất chấp là đèn
đỏ, băng xe chạy vụt qua mặt chúng tôi. Có giọng của người thanh niên đậu xe
bên cạnh, hỏi “Ơ, thế công an không chặn đám này lại à?”. Anh thanh niên có vẻ
lớn tuổi hơn, mang kính râm, trả lời lạnh lùng “Chặn? chặn cái con C.” Thy cố
nhịn cười mà không được, phì ra.
Đám đông mà chúng tôi
thấy tràn đến cổng một công ty Hàn Quốc. Nơi này, ban giám đốc như đã có chiến
thuật đối phó, họ cho nhân viên khuân ra 5,6 thùng nước khoáng để mời, cỗ vũ.
Đám đông lại hò hét, giơ chai chiến lợi phẩm và chạy đi. Tội nghiệp, sự cổ vũ
giống như nín nhịn cho giật cô hồn vậy.
Đám đông này cũng có
người chỉ huy, và có những phụ tá. Người chỉ huy là một anh người Bắc, đội nón
bộ đội và đeo kính đen. Những người trong nhóm của anh ta đều có chung hung khí
là những dùi cui gỗ có hình dạng như điếu cày. Đến nơi nào cần xô cửa xông vào,
họ hò hét và thúc mọi người tràn vào. Ở một công ty của Singapore, quản lý đứng
trên thành cửa chắp 2 tay lạy, nói khẩn khoản “Nơi này không có Trung Quốc
đâu”. Đáp lại lời van xin đó, anh này hô khẩu hiệu cho đám đông hô theo “Mở cửa
hay lật ngửa – Mở cửa hay lật ngửa”. Cuối cùng thì cửa phải mở, đám đông tràn
vào. Những người bí ẩn đó làm hết sức hết lòng với nhiệm vụ, là thúc và nhắc
mọi người tiến vào.
Lẫn trong đám đông, tôi
thấy có vài nhân viên an ninh thường phục theo dõi. Họ nhìn, và gọi điện thoại.
Nhiệm vụ của họ là gì, tôi không được rõ.
Ở một đoàn khác, sau khi
chạy vòng qua công ty Fujitsu của Nhật Bản, họ phát hiện thấy một công ty liên
doanh, nghi ngờ là với Đài Loan. Bài bản và cách thức cũ lại xuất hiện, dù con
người và nhóm hoàn toàn khác nhau. Trong khi hỏi có mở cửa không thì một người
trong nhóm chỉ huy đã đem xà beng lại nạy cửa. Ban quản lý sợ hãi và cố gắng
tránh mọi thiệt hại bằng cách vờ vui cười vỗ tay cổ vũ, sau đó mở cửa cho đám
đông này vào khám xét. Một người đàn ông tóc bạc, có vẻ là có chức vụ của công
ty đứng vỗ tay, nói lớn liên tục “vào xem tự nhiên, không có Trung Quốc đâu”.
Nhân viên công ty xếp thành hai hàng, vỗ tay râm ran như đón đoàn nguyên thủ
quốc gia. Trong đoàn biểu tình này, có một người đàn ông bí ẩn, mặc áo công
nhân, nhưng dáng vẻ rất thủ lãnh, phất tay liên tục, hét cho đám đông tiến vào.
Cảm giác cay đắng lẫn lộn trong tôi khi nhìn thấy gương mặt cổ vũ, cười nhưng
méo xệch của người quản lý. Hóa ra trong thời đại của chúng ta, khi nghe con
người vỗ tay, không có nghĩa là đón chào hay cùng suy nghĩ nhé.
Tại sao có những người
chỉ huy bí ẩn trong đám đông, và họ có những phụ tá của mình phối hợp rất ăn ý?
Hầu hết những đoàn biểu tình đó, tôi luôn nhìn thấy thấp thoáng những an ninh
thường phục, họ đã ghi nhận được điều gì? Một người an ninh khi đứng nhìn đám
đông, thấy tôi quay hình đã quay mặt đi để tránh. Rõ ràng chính quyền đã không
hoàn toàn thả lỏng, mà họ đã có cách kiểm soát theo một chiến thuật nào đó.
Ngay cả việc vắng bóng các công an, CSCĐ, đó là một chiến thuật hay quyết bỏ
lỏng? Công an Bình Dương sau cuộc bạo động 2 ngày, cho biết đã bắt giữ hơn 150
người, khi đám đông tiến công vào các căn nhà của Ủy ban, khi cao trào đập phá
đang lên. Và nếu như vậy, đã có những chiến thuật và những phòng bị được tính
toán trước?
Mọi câu hỏi chưa thể trả
lời được lúc này. Điều cần nhất mà chúng ta cần là để lòng yêu nước không biến
thành bạo động, người yêu nước không bị chụp mũ là những kẻ kích động. Lòng yêu
nước cần hợp nhất để chống lại giặc thù, chống luôn cả những kẻ tôn thờ sức
mạnh Trung Quốc. Trong khả năng của mình, tôi cùng những người bạn của mình chỉ
có thể giới thiệu những nghi vấn, cho mọi người tham khảo. Sự thật và lòng yêu
tự do cho đất nước này sẽ giải thoát chúng ta.
Rã rời sau một ngày chạy
gần trăm cây số với những điều nghẹt thở, tôi lại ngồi xuống và viết như cho
một cuộc chiến – của mình và bạn bè, anh chị quanh tôi, vốn vẫn đang miệt mài
từ nhiều năm tháng: Những cuộc chiến đi tìm sự thật!
Nhạc sĩ Tuấn Khanh, Việt
Nam 15/05/2014
*Nội dung bài viết không nhất thiết phản ảnh quan điểm của trang Blog Hồn Trẻ 20..