Wednesday 28 May 2014

Những bài viết khác

Nhân chứng sống kể về trận
hải chiến Hoàng Sa năm 1974

Mời xem video clip dưới đây về trận hải chiến Hoàng Sa năm 1974, khi đó Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa đã đụng độ với hải quân Trung Cộng, để bảo vệ lãnh hải Việt Nam Cộng Hòa trước sự xâm lăng của Trung Cộng.


Nguồn: YouTube, Paris by Night 91 (Huế Saigon Hà Nội)
http://www.youtube.com/watch?v=tbJoJQtQn5o

Những bài viết khác

Những di sản 
làm chạm nọc người cộng sản

Ngô Việt (Danlambao) - Sau cuộc chiến tranh Việt Nam, những người cầm quyền hai bên Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (VNDCCH) ít nhiều đã để lại các di sản ảnh hưởng đến ngày nay. Bài này xin nói về hai trong số các di sản đó.

Di sản của ông Nguyễn Văn Thiệu

Ông Nguyễn Văn Thiệu là một tổng thống thua trận, nhưng di sản của ông ta để lại cho đến bây giờ vẫn làm chạm nọc người cộng sản, dù đó chỉ là một câu nói: "Đừng nghe cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ cộng sản làm." 

Rõ rằng câu nói đó của ông Thiệu không có ý gì khen chê cộng sản mà chỉ là lời đề nghị mọi người nên cẩn thận xem xét giữa lời nói và hành động của người cộng sản. Trong thời còn chiến tranh, lời của ông Thiệu ít được ai để ý. Nhưng khi cộng sản chiếm được miền nam, cai trị cả nước, hằng ngày chứng kiến những hành động và lời nói tuyên truyền của cộng sản, người dân mới ngộ ra câu nói của ông Thiệu là đúng: người cộng sản luôn mị dân bằng lời tuyên truyền, nói một đường làm một nẻo. Nói láo là bản chất của người cộng sản. 

Ông Lê Văn Hiền (bí danh Tám Hiền), bí thư tỉnh ủy tỉnh Thuận Hải (gồm hai tỉnh Ninh Thuận và Bình Thuận nhập lại sau tháng 4/75) nghe nói trong một cuộc họp đảng ông ta đã phản bác lại lời nói của ông Thiệu rất ngộ, đại ý như sau: "Thằng Thiệu nói sai, nhưng các đồng chí làm sai thành ra thằng Thiệu nói đúng." 

À thì ra là như vậy. Các đồng chí của ông Tám Hiền làm sai, chứ bản thân ông Hiền không làm sai? Đảng Cộng Sản của ông không làm sai? 

Ông Lê Văn Hiền đã phản bác lời của ông Thiệu như vậy từ những năm đầu thập niên 1980 của thế kỷ trước. Rất tiếc cho đến nay đã bước qua hết thập niên thứ hai của thế kỷ 21, lời nói của ông Thiệu vẫn đúng, càng đúng bởi vì các đồng chí của ông Hiền càng ngày càng láo, láo có hệ thống. Và dù họ độc quyền báo chí, phát thanh, phát hình nhưng tiến bộ in tờ nét thành ra lối đưa tin tuyên truyền và mị dân của cộng sản không còn hiệu quả nữa rồi! 

Mới đây vụ giàn khoan HD 981 của Trung quốc đã dấy lên cuộc phản đối của người Việt Nam. Báo lề đảng đăng bài Phó thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh gọi điện thoại phản đối với người đồng nhiệm phía Trung quốc. Bài báo có đăng hình minh họa, ông Phạm Bình Minh áp ống nghe vào tai trong lúc chiếc máy điện thoại lại không cắm dây nối mạng điện thoại. Tấm hình này lập tức bị cộng đồng mạng, nhất là trên các trang facebook phân tích diễu cợt, cho là cuộc phản đối của ông Phạm Bình Minh chỉ là ba sạo, không có thực (vì làm sao mà người ta giao tiếp được với nhau qua máy điện thoại không nối mạng!). 

Trước chủ nhật 11/5/2014, một số người thường tham gia biểu tình chống Trung quốc năm 2011 cho biết công an tới nhà khuyến khích họ tham gia biểu tình chống Trung quốc vào ngày 11 tháng năm 2014. Sự kiện này đã làm một số người khựng lại, vì họ phân vân không biết ý đồ của nhà nước là gì, kết quả có một số đã nằm nhà không đi biểu tình ngày chủ nhật 11/5/2014. 

Người cộng sản nói láo quá lâu, láo cả hệ thống thành ra nếu có một lúc nào đó họ nói thật thì chưa chắc đã được người dân tin! 

Không biết đến bao giờ thì lời nói của ông Thiệu sẽ sai? Chắc không bao giờ, trừ khi cái đảng cộng sản chết tiệt này tiêu tùng! 

Di sản của ông Phạm Văn Đồng 

Ông Phạm Văn Đồng là Thủ tướng nước VNDCCH, là phe thắng trận, nhưng ông cũng để lại một di sản mà khi nhắc đến cũng làm chạm nọc người cộng sản. Đó là bức Công Hàm mà người Việt Nam chúng ta thường vẫn gọi tắt là Công Hàm Phạm Văn Đồng, do ông Phạm Văn Đồng trên danh nghĩa Thủ Tướng nước VNDCCH ký ngày 14 tháng 9 năm 1958, để ghi nhận và tán thành tuyên bố của Nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa về Lãnh Hải do Chu Ân Lai ký ngày 4/9/1958. 

Chu Ân Lai ký bản Tuyên bố về Lãnh Hải của Trung quốc, mà trong đó họ nhận vơ hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của họ. Vậy mà chỉ trong vòng mười ngày sau ông Phạm Văn Đồng đã ký ngay công hàm ghi nhận và tán thành Tuyên Bố của họ Chu. Lối ngoại giao gì lạ vậy? ngoại giao chư hầu với thiên triều ư? Sau này chính ông Phạm Văn Đồng trong một cuộc phỏng vấn cho biết thời thế lúc đó vì cần sự giúp đỡ của Trung Cộng nên VNDCCH phải làm như vậy! 

Thì ra vì cần nuốt phần đất tự do còn lại của Việt Nam là Miền Nam nên nhà nước cộng sản miền Bắc làm bất cứ chuyện gì kể cả ký một công hàm bán nước cho ngoại bang! Ở đây không nói đến tính pháp lý của Công Hàm Phạm Văn Đồng mà chỉ viết đôi dòng về tác hại của di sản này đối với Việt Nam. 

Tất nhiên, người cộng sản Việt Nam ngoài miệng họ đâu thừa nhận công hàm Phạm Văn Đồng là một văn bản bán nước. Họ nói công hàm Phạm Văn Đồng là công hàm hữu nghị. Họ nói công hàm Phạm Văn Đồng đâu có nói gì đến Hoàng Sa và Trường Sa. Đúng là nói mị dân, tự mình tự biện bạch, lý sự cùn với mình chứ ra mà cãi với Trung Cộng chắc không yên đâu. Đài phát thanh của Trung Cộng chương trình tiếng Việt đang đưa Công Hàm Phạm Văn Đồng ra để biện hộ cho hành động xâm lăng của họ đấy, đề nghị chuyên gia của CSVN nào giỏi viết bài phản bác đi! Tổng thống Ukraine bị lật đổ Yanukovych chạy sang Nga. Ông ta ký tên trong một lá thư (được đánh máy vi tính) yêu cầu Nga can thiệp giúp ông ta. Tại Liên Hiệp Quốc, Đại sứ Nga đã dùng lá thư này để biện minh cho tính chính đáng của Nga khi can thiệp quân sự vào vùng Crimea thuộc Ukraine. Nên nhớ rằng lá thư của Yanukovych không có đóng con dấu đỏ đâu nhé. Lẽ phải nằm trên nòng súng của kẻ mạnh và lá thư của Yanukovych hoặc Công Hàm Phạm Văn Đồng vô tình đã củng cố cho cái lý của kẻ cướp. Trong những ngày sau này, nghe nói Yanukovych tỏ vẻ hối hận vì đã chạy sang Nga và nhờ Nga giúp đỡ. 

Có người nói, Hoàng Sa và Trường Sa lúc đó nằm ở nam vĩ tuyến 17, thuộc VNCH kiểm soát. Ông Phạm Văn Đồng không thể bán cái gì mà mình không có (?). Cái oái oăm ở đây là ông Đồng đã bán được cái mình không có và cũng có người mua là Trung Cộng. Quả thực kẻ cắp gặp bà già. Thật là đen đủi cho đất nước Việt Nam, cộng sản thắng cuộc chiến. Ông Phạm Văn Đồng giờ đã có những cái gì mà ngày trước mình đã bán cho Trung Cộng. Vậy thì phải tính làm sao đây, thưa quý vị? 

Hãy nhìn Phi Luật Tân, họ đâu bị vướng vào một văn bản chết tiệt nào như công hàm Phạm Văn Đồng vậy mà họ vẫn bị Trung Cộng gây khó khăn trong tranh chấp ở Biển Đông, bởi vì Trung Cộng quá mạnh. Tuy nhiên chính quyền Phi Luật Tân, họ đặt quyền lợi tổ quốc trên hết. Họ mạnh dạn đấu tranh chống Trung Cộng. Họ dám kiện Trung Cộng ra tòa quốc tế, đồng thời tranh thủ sự giúp đỡ của Mỹ để kiềm chế sự bành trướng của Trung Cộng. 

Ngược lại trong tranh chấp với Trung Cộng, nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam lúc nào cũng nhũn ra như sứa. Thật xấu hổ khi nghe báo chí lề đảng không dám gọi thẳng tên thủ phạm mà gọi trại là tàu lạ, nước lạ, người lạ, rồi nào là bốn tốt, mười sáu chữ vàng. Thật muốn ói! Chẳng lẽ công hàm Phạm Văn Đồng thật sự là cái cùm khóa miệng, khóa chân tay nhà nước và đảng Cộng Sản Việt Nam? Hay còn lý do gì khác nữa? Ví dụ như mật nghị Thành Đô chẳng hạn! 

Ông Phạm Văn Đồng hiện đã mồ yên mả đẹp ở nghĩa trang Mai Dịch. Tại Quảng Ngãi, quê nhà của tác giả Công Hàm Phạm Văn Đồng, nhà nước cộng sản xây cho ông một nhà lưu niệm rất đẹp. Thiết nghĩ họ nên trưng bày ở trong đó nơi trang trọng nhất nên đặt trong lồng kính bức công hàm ngày 14/9/1958 của ông bên cạnh đó là bảng tuyên bố về lãnh hải của Chu Ân Lai, để cho hậu thế phán xét. 

Việt Nam ta có câu: Cọp chết để da người ta chết để tiếng. 

 

Sunday 25 May 2014

Những bài viết khác

Nguyên Nghĩa

Bây giờ Đảng mới chịu học "Tam đoạn luận" theo "sách" của cựu TT Thiệu


Lớp 12 Trung Học trước 1975 đã được dạy "Tam đoạn luận" rồi, môn Triết, nhưng mãi đến bây giờ Đảng và nhà nước Cộng Sản Việt Nam mới chịu học bài học "Tam đoạn luận" sau đây, theo "sách" của ông Nguyễn Văn Thiệu cựu Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa:

Tam đoạn luận: 
Đừng nghe những gì Cộng Sản nói!
Phạm Văn Đồng là Cộng Sản
(Vậy thì) đừng nghe những gì Phạm Văn Đồng nói!

(Ngày 23 tháng 5 năm 2014, Đảng và nhà nước đã mở cuộc họp báo quốc tế về Biển Đông và tại đó Đảng và nhà nước đã tuyên bố:"Công thư (1958) của Thủ tướng Phạm Văn Đồng không có giá trị pháp lý về Hoàng Sa và Trường Sa.")

















Phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao CHXHCN VN 
Lê Hải Bình phát biểu tại cuộc họp báo 
(ảnh: Nguyễn Tuấn, www.thanh nien.com.vn)




Saturday 24 May 2014

Những bài viết khác

NGUYÊN NGHĨA
Nghĩ sao viết vậy (8)


Trong một số cuộc biểu tình chống Trung Cộng lúc này, đồng bào ta hình như không nhớ ra mình đang đứng trước các tòa lãnh sự & tòa đại sứ Trung Cộng, nên (cũng) hô khẩu hiệu "Đả đảo Việt Cộng bán nước!"

Mấy thằng Trung Cộng nghe vậy chắc... không ngán! Nếu Việt Cộng đã bán cho Trung Cộng rồi thì vùng biển đó bây giờ là của Trung Cộng! Bán rồi, đòi gì? (Logic chứ?)

Nguồn: tác giả gửi

Những bài viết khác

TỔNG THỐNG MỸ GỌI ĐIỆN CHO TẬP CẬN BÌNH







A Lô, chú TẬP phải không?
Mấy thằng em nói, chú ngông quá trời!
Biển Đông, là của nhà người...
Mà sao chú định, nuốt tươi cơ à!
Giàn khoan, tàu chiến đem ra
Chú hù chú dọa, như là trẻ con
Trong nước, chú vẫn om sòm
Hoa Đông chú quậy, chẳng còn chỗ chơi!
Phải chăng ,chỗ chú lắm người
Đem ra thiêu bớt, thịt tươi máu hồng!
Việt Nam, cái nhọt trong lòng
Bao đời nhà chú, vẫn lồng lộn lên
Anh nhắc, để chú khỏi quên
Tham vọng quá lớn, là đền mạng nghe
Sách vở, chú học lại đê!
Mấy nghìn năm trước, chú về ngó nha...
Hỏi xem, Cụ Kỵ Ông, Bà
Bạch Đằng Giang đó, hồn ma bao người...
Hỏi xem, trận chiến Ngọc Hồi
Bao nhiêu thằng đã, bị mồi lửa thiêu...
Anh thề, anh chẳng nói điêu
Nghe trận Hàm Tử, Anh phiêu cả hồn
Thôi mà, đừng cậy... to con
Chạm vào bọn họ, chẳng còn răng đâu...
Bài học này, Anh vẫn đau
Lịch sử nước Mỹ, gột nhầu chẳng phai
Thôi Em, TẬP, chớ đùa dai
Anh đây cũng bực, đứng ngoài không yên
Chẳng nghe, đừng tưởng anh hiền
Mặt Anh nóng vụ Triều Tiên lâu rồi
Biết là, núp bóng chú thôi....
Liệu hồn... bướng bỉnh, Anh chơi chú liền
Thôi nha! Điện thoại tốn tiền
Nhớ lời Anh dặn... chẳng phiền thêm em.
By...eeee !


Ghi chú: Tập Cận Bình hiện là Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản kiêm chủ tịch nhà nước Trung Cộng.


Wednesday 21 May 2014

Những bài viết khác

HÃY BIẾT NÓI MỘT LỜI XIN LỖI

(Phụ đề Việt ngữ: Thùy Trang Nguyễn)



Chuyện phim giản dị nhưng đầy chiều sâu, đạo diễn cao cường, diễn viên xuất sắc dù còn là trẻ con...

Tôi đã chảy nước mắt vì Tình Yêu Thương đã được thể hiện trong một cuốn phim rất ngắn này!

Tường Giang

Nguồn:
https://www.facebook.com/photo.php?v=508165539295857&set=vb.100003072472284&type=2&theater

Những bài viết khác

Nhà thơ Kha Tiệm Ly vốn được rất nhiều người biết đến với các bài phú hào khí ngất trời như HOÀNG SA NỘ KHÍ PHÚ, HOÀNG SA TIẾU NGẠO PHÚ, thể hiện nhiệt huyết sục sôi của dòng giống Lạc Hồng luôn luôn bất khuất trước hành vi ngang ngược của Trung Quốc trên Biển Đông.

 Xin mời quý bạn cùng đọc bài phú mới nhất của Kha Tiệm Ly: ĐIỂM MẶT QUÂN THÙ PHÚ.




Kha Tiệm Ly
ĐIỂM MẶT QUÂN THÙ PHÚ


Biển đông cao sóng hờn căm,
Hải đảo cựa mình đau đáu.
Nhìn về Hoàng Sa, tan dạ nát gan,
Nghĩ tới Trường Sa, đứng tim sôi máu!

Hỡi quân thù!

Chớ ỷ mạnh mà quen thói hung tàn,
Chớ cậy đông mà giở trò thô bạo!

Nói cho mi biết:

Đụng tới viên sỏi đảo ta, là đụng tới ngàn năm công đức tổ tiên,
Làm nhục một người dân ta, là làm nhục trăm triệu anh em máu thịt!
Hiếp biển nước ta, là bôi mặt nòi giống Tiên Rồng,
Cướp đất đảo ta, là sỉ nhục giang sơn Đại Việt!
Cha, chú ta, dân cày ruộng cũng là hảo hán anh hùng,
Mẹ, chị ta, người nấu bếp cũng là nữ lưu hào kiệt!
Trước họa nước, bao hiểm địa cũng thành Vạn Kiếp, Chi Lăng,
Trước nạn dân, mọi trường giang đều hóa Bạch Đằng, Như Nguyệt!
Hồi trống trường, cũng thành trống trận thúc quân,
Bóng cờ lau, cũng thành bóng cờ quyết thắng!

Nói cho mi nhớ,

Triệu Nương, một dải yếm đào mà Lục Dận chẳng một tàn quân,
Trưng Vương, hai mảnh quần hồng mà Tô Định không còn manh giáp!
Sức mạnh ta là Hội Nghị Diên Hồng,
Khí thế ta là cánh tay sát thát!
Sao không lấy gương Liễu Thăng, Ô Mã mà soi?
Sao không lấy chuyện Thoát Hoan, Vương Thông mà xét?
Thấy Sầm Nghi Đống treo cổ sao chẳng rớt tim?
Nghe Hứa Thế Hanh bỏ mạng mà chưa vỡ mật?
Thanh gươm Lê Lợi, trăm năm sau, mi vẫn còn phách mất hồn tan.
Vó ngựa Lý Thường, hai châu cũ (**), đất chẳng dám hoa khai cỏ mọc!

Với bọn mi,

Tổ tiên ta từng bẻ trúc rừng làm ngọn giáo dài,
Cha anh ta đã lấy lưỡi cày đúc thanh kiếm bạc.

Thế mà,

Đằng Giang mấy lần nhuộm máu, máu thù chẳng hết  tanh hôi,
Đống Đa một trận phơi xương, xương giặc vẫn chưa rũ mục!
Chương Dương gươm khua chan chát, xác cản mũi tàu, xác nghẽn bước quân,
Khâm Châu sét nổ ầm ầm, máu ngập chân thành, máu dơ chân ngựa!

Huống chi nay,

Tiềm thủy đĩnh xuất quỷ nhập thần,
Chiến đấu hạm, đi giông về lốc.
Đầy căn cứ, muôn (*) dàn hỏa tiễn đối không,
Nghẹt vùng trời, hàng đội phi cơ tiềm kích.
Cờ phất, đạn bay khiếp quỷ kinh thần,
Bấm nút, bom rơi long trời lở đất.
Tàu ta ầm ầm lướt biển, trèo lên sóng dữ gió to,
Quân ta ào ạt băng rừng, đạp nát cây gai lá sắc.
Gươm anh linh thép vẫn ánh ngời ngời,
Tim chính khí máu luôn sôi sùng sục!

Dù vũ khí có chia rõ nhược, cường.
Nhưng ý chí mới định phân cao, thấp:
Quân mi mấy mươi vạn (*), mà Đằng Giang xác nổi như bèo?
Quân mi mấy mươi muôn, mà Hồng Hà thây trôi như rác?
Quân ta mấy vạn, mà xác bọn mi làm nghẽn đường chiến tượng Quang Trung?
Quân ta mấy muôn, mà máu lũ mi đã đẫm giáp chinh y Hưng Đạo?
Lớn miệng khoe đất rộng, mà chịu làm tôi tớ bởi bầy ngựa Nguyên Mông,
Cao giọng ỷ người đông, lại đành làm tay sai do mấy đoàn quân Nhật!

Chúng ta đây,

Hướng ra biển, triệu triệu anh em chung dạ sẵn sàng,
Muốn hồi hương, vạn vạn kiều bào một lòng háo hức.
Đem tim gan tôi đỏ chí quật cường,
Lấy đoàn kết, nấu sôi lòng son sắt!
Cờ tổ quốc đâu để nhạt màu,
Máu hùng anh không cho phai sắc!
Liệt sĩ Hoàng Sa luôn bám bước quân hành,
Liệt sĩ Gạc Ma vẫn theo người cứu quốc!
Từng đánh mi trăm trận, đã biết đâu đá đâu vàng,
Giờ thử lửa một phen, cho biết ai gang ai sắt?

Anh em ta,

Nam nhi hề, chí tại biển đông,
Chiến sĩ hề, thân treo đầu súng.
Cửu Long vẫn hiên ngang chín khúc hào hùng,
Hoàng Liên mãi sừng sững mấy tầng cao ngất.
Lúc gian nguy, ra trước ngõ lại thấy anh hùng
Buổi quốc nạn, xoay bai bên đụng người kiệt xuất!
Vì chung trăm trứng, nên đá nghìn non  thương về hải đảo anh em,
Cũng bởi một nòi, mà nước muôn lạch tìm đến biển xanh cốt nhục.
Chung mẹ Âu Cơ, nên máu chảy ruột mềm,
Cùng cha Long Quân, mới lòng đau dạ thắt.
Trăm triệu đồng bào đều muốn vượt trùng khơi,
Mấy triệu anh em luôn hướng về cố quốc.
Bọn chúng bây, nào một lần cướp nước, hại dân,
Anh em ta, đã bao bận đuổi thù, giết giặc.
Thân vắt mạn tàu, bao anh hùng muôn thuở thơm danh,
Chết dưới ngọn cờ, máu liệt sĩ ngàn năm đỏ sắc!
Hét lên đi! Đại Việt hùng cường!
Vung tay lên! Việt Nam bất khuất!
Máu đọ máu thử coi ai đỏ ai đen?
Tim đọ tim thử xem ai vinh ai nhục?

Lời cuối cho mi:

Lịch sử Âu Lạc không thiếu đấng kiên trung,
Nhân dân Đại Cồ chẳng có người khiếp nhược!
Hải đảo ta một vùng khiêm tốn, vẫn đủ cho lũ giặc chôn thây,
Biển đông ta bốn hướng mênh mông, dư sức để muôn tàu dìm xác!
Ta nói có cội có nguồn,
Mi liệu tính sau tính trước!

                                                   KHA TIỆM LY


Chú thích: 
(*) Những con số chỉ có giá trị biểu kiến

Sunday 18 May 2014

Những bài viết khác

Phạm Thanh Nghiên
CẢM XÚC NGÀY 18 THÁNG 5-2014

Hãy tin rằng, sau những gì chúng ta đã làm ngày hôm qua, ngày hôm nay - một ngày mai không xa sẽ có những cuộc biểu tình của đông đảo người dân mà không cần lệ thuộc vào sự hướng dẫn hay kêu gọi của chúng ta. Cuộc xuống đường ầm ầm như thác lũ của những người dân Việt Nam đồng lòng và hiểu được giá trị cũng như trách nhiệm của mình với vận mệnh Đất nước. Không một chính quyền nào có thể ngăn được sức mạnh của lòng dân. Không một chính thể độc tài nào có thể chống lại xu hướng tất yếu của thời đại. Ngày mai, Việt Nam sẽ có tự do...



Phạm Thanh Nghiên (Danlambao) - Đầu tiên tôi đã định đặt nhan đề bài viết này là “Thân phận lưu vong” để diễn tả về cảm xúc và suy nghĩ của mình sau khi cuộc biểu tình ôn hòa lần hai bị nhà cầm quyền dập tắt.

Còn gì cay đắng và chua chát hơn khi nhận ra một sự thật kinh hoàng rằng ta đang phải sống lưu vong trên chính mảnh đất quê hương mình. Đâu chỉ có người Việt tại Mỹ, Úc, Canada, Anh, Pháp, Đức... hay bất cứ nơi nào trên thế giới này đang sống lưu vong trên xứ người. Đấy là thân phận chung, vô cùng bi đát của những người Việt Nam. Chỉ khác là, nhiều người may mắn để không nhận ra điều ấy.

Trong cái nhà tù khổng lồ này, đâu chỉ giam cầm những công dân Việt Nam. Bao nhiêu người đã bị đuổi khỏi đất nước của mình và vĩnh viễn không có cơ hội trở về. Hàng vạn người Việt trên thế giới, chỉ vì lên tiếng đấu tranh đòi Tự do, Nhân quyền cho đồng bào mình tại quê nhà cũng bị tước mất cơ hội trở về quê cha đất tổ. Họ bị chặn tại các sân bay, bị cấm không được nhập cảnh và bị coi như những phần tử nguy hiểm gây hại cho An ninh quốc gia. Tôi gọi những người đồng bào ấy của mình là “những người Việt Nam bị cầm tù bên ngoài biên giới”.

Cũng giống như hơn hai mươi cuộc biểu tình ôn hòa đã diễn ra vài năm trở lại đây, cuộc xuống đường của những công dân yêu nước chống bá quyền Trung Quốc sáng nay, ngày 18 tháng 5 năm 2014 đã bị đàn áp khốc liệt. Ước tính hàng chục người đã bị bắt trong buổi sáng chủ nhật đáng nhớ này. Ngay sau khi 20 hội/nhóm xã hội dân sự độc lập ra lời kêu gọi nhân dân xuống đường biểu tình ôn hòa bày tỏ lòng yêu nước, lập tức nhà cầm quyền đã sử dụng mọi biện pháp để ngăn chặn những thành viên chủ chốt. Từ canh gác, ngăn cản quyền tự do đi lại, đe dọa, khủng bố, mời/ triệu tập, khóa trái cửa nhốt chủ nhà trong nhà và rất nhiều những thủ đoạn trắng trợn khác được côn an, mật vụ áp dụng chỉ để ngăn chặn người dân đi biểu tình. Bầu không khí khủng bố được thổi vào từng ngõ ngách, từng con phố tại Hà Nội, Hải Phòng, Sài Gòn, Nha Trang, Nghệ An, Thanh Hóa, Đà Lạt, Huế, Long An... nơi những người đấu tranh cho nhân quyền, những người yêu nước đang sinh sống.

Tại các điểm được thông báo trước là sẽ diễn ra biểu tình, dày đặc những côn an, mật vụ. Chưa bao giờ đại sứ quán Trung Quốc tại Hà Nội lại được bảo vệ nghiêm ngặt đến thế. Dày đặc những côn an, mật vụ và lực lượng bán vũ trang. Người ta thấy xuất hiện cả bộ đội, xe đặc chủng và thiết bị phá sóng điện thoại của cảnh sát. Chỉ có khoảng vài chục người may mắn vượt thoát khỏi sự kìm kẹp của côn an, mật vụ đã tập trung tại một ngã tư gần công viên Lênin (đối diện với tòa đại sứ Trung cộng). Họ kiên trì, nhẫn nại chờ đợi nhau rồi lần lượt đem từng tấm biểu ngữ đã được cất giấu cẩn thận trước đó rồi căng ra. Họ biểu tình. Họ bày tỏ tình yêu Dân tộc trong lặng lẽ, trong hiểm nguy và trong cả sự cô đơn.

Theo tường thuật của trang Dân Làm Báo“đoàn biểu tình tại Sài Gòn vừa tập hợp bắt đầu hô các khẩu hiệu yêu nước đã lập tức bị công an ập đến đàn áp, bắt lên xe bus chở đi”. Nhưng “Trước đó, hàng trăm người dân đã tập trung biểu tình tại khu vực Nhà văn hóa Thanh Niên, tuy nhiên cuộc biểu tình đã nhanh chóng bị đàn áp, công an bắt đi nhiều người”. Tin sau đó cho hay, rất nhiều người trong số họ bị đánh đập rất tàn nhẫn.

Tôi chợt nhớ đến bài thơ TỔ QUỐC TÔI NHƯ MIẾNG DA LỪA của Người tù lương tâm, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa. Bài thơ này ông sáng tác năm 2008, trước khi bị bắt vài tháng:

Tổ quốc tôi như miếng da lừa
Một lần ước, mất đi một góc
Ước phồn vinh: rừng mất cây, biển mất cá
Ước vẹn toàn: mất hải đảo, mất Cao Nguyên
Tôi đứng ôn hòa, biểu ngữ chống Bắc Kinh
Người đến đầu tiên là cảnh sát
Họ nhìn tôi như nhìn loài chó ghẻ
Tôi ngã rồi họ dựng chúng tôi lên
Những nắm đấm thôi miên vào mặt.
Họ là người Việt Nam như tôi
Ở chung với tôi trên mảnh đất cỗi cằn sỏi đá
Ở chung với tôi mảnh đất ngàn năm vật vã
Lo sinh nhai, lo giữ chốn sinh tồn.

Tôi nằm lăn ra đất
Nước mắt nuốt vào lòng
Lịch sử bốn ngàn năm triều đại nào như thế?

Trong mấy năm ngắn ngủi vừa qua, tôi cũng đã chứng kiến và thấm thía không ít nỗi buồn, niềm đau của Dân tộc, Nhưng chưa bao giờ tôi thấy nỗi buồn lại thấm vào tâm can mình như ngày hôm nay. Tôi không ngạc nhiên trước mọi tội ác của cộng sản. Cho dù bây giờ, họ có đem ai đó trong số những người đấu tranh nhân quyền chúng tôi ra pháp trường xử bắn, tôi cũng không ngạc nhiên. Có điều không thể lý giải nổi tại sao, trong thời khắc Tổ quốc đang lâm nguy, lối thoát duy nhất để cứu Dân tộc khỏi đại họa mất nước là dựa vào sức mạnh của nhân dân, nhưng nhà cầm quyền cộng sản vẫn duy trì chính sách bỏ tù, khinh miệt, trả thù và đàn áp lòng yêu nước.

Đã sắp sang một ngày mới nhưng rất nhiều người trong số hàng chục người bị bắt sáng nay vẫn chưa được thả. Một số khác không rõ bị đem đi đâu. Mọi phương tiện liên lạc đến lúc này đều bị cắt đứt. Ai trong số họ sẽ được về nhà, ai phải trả giá cho lòng yêu nước bằng một bản án được định sẵn trong nhà tù? Chưa biết. Nhưng tin chắc rằng không ai trong số họ cảm thấy hối tiếc về việc làm của mình.
Người biểu tình tại Sài Gòn bị CA bắt lên xe bus

Buồn đấy, nhưng tôi không thất vọng.

Nhìn lại quãng thời gian sau năm 2008 khi nhà cầm quyền mở “chiến dịch mùa thu” bắt giữ hàng loạt những nhân vật tranh đấu, việc bắt bớ gia tăng vào năm 2009 và 2010. Cả một giai đoạn khó khăn tưởng như không thể trụ vững của Phong trào Dân chủ trong nước. Nhưng, rất bất ngờ khi có đến hơn mười cuộc biểu tình yêu nước, chống Trung cộng đã được diễn ra trong năm 2011. Nhiều gương mặt mới đã xuất hiện và nhập cuộc vào giai đoạn cam go nhất của Dân tộc. Đó chính là sự đột biến sau một chu kỳ trầm lắng.

Cuộc biểu tình ngày 11 tháng năm với số lượng đông chưa từng có sau mấy năm trở lại đây là một lý giải cho quy luật phản ứng của quần chúng: sự đè nén lâu dài sẽ bùng phát khi có cơ hội, sự trỗi dậy sau bao giờ cũng mạnh mẽ hơn các lần trước. Sau sự kiện ngày hôm nay, có thể trong một thời gian nhất định sẽ không lặp lại một cuộc biểu tình có số lượng người tham gia đông đảo như ngày 11.5 do bị nhà cầm quyền dùng mọi phương tiện, công cụ để ngăn chặn, đàn áp. Hơn thế, cộng sản có thể gia tăng việc bắt bớ đối với những nhân vật đối kháng. Song, đó chính là một biểu hiện tất yếu của cơn mê sảng trước lúc lâm chung của bất cứ một thể chế chính trị phản dân chủ nào. Nhân tố quyết định không nằm ở số ít cá nhân những nhân vật bất đồng chính kiến mà là ở LÒNG DÂN, ở số đông QUẦN CHÚNG.

Hãy tin rằng, sau những gì chúng ta đã làm ngày hôm qua, ngày hôm nay - một ngày mai không xa sẽ có những cuộc biểu tình của đông đảo người dân mà không cần lệ thuộc vào sự hướng dẫn hay kêu gọi của chúng ta. Cuộc xuống đường ầm ầm như thác lũ của những người dân Việt Nam đồng lòng và hiểu được giá trị cũng như trách nhiệm của mình với vận mệnh Đất nước. Không một chính quyền nào có thể ngăn được sức mạnh của lòng dân. Không một chính thể độc tài nào có thể chống lại xu hướng tất yếu của thời đại. Ngày mai, Việt Nam sẽ có tự do.


Nguồn:

Thơ của các tác giả Hồn Trẻ 20

Lý Thừa Nghiệp
NGỌN LỬA VĂN LANG

















Người dân Hà Nội biểu tình chống Trung quốc ngày 11/5/2014. Hiện đang có lời kêu gọi biểu tình khắp nơi vào Chủ Nhật 18/5/2014. (Hình: AP Photo/Chris Brummitt) 


Lửa đã cháy và lòng người rung động
Đất Bình Dương sóng dậy chập chùng
Ơi, máu tim muôn đời nóng bỏng
Của hồn thiêng sông núi tiên rồng.

Hà Tĩnh Hà Tĩnh tràn phẫn nộ
Lòng ta ơi! là hạt lệ Sài Gòn
Còn thổn thức ngàn năm Hà Nội
Của mối tình chưa cạn thuở vàng son.

Xin một lần hôn lên Tổ Quốc
Của đồng bằng biển lúa Cửu Long Giang
Của núi ngàn Trường Sơn nghi ngút
Vẫn bập bùng ngọn lửa Văn Lang.

Này em ạ! giữa tư mùa mưa nắng
Trái tim này, hạt máu đó chưa tan
Thì nước mắt vẫn một dòng thầm lặng
Vẫn trôi về bờ bến đất phương Nam.

Melbourne, 16/05/2014
Lý Thừa Nghiệp

Những bài viết khác

Sài Gòn: 

Mật vụ cộng sản điên cuồng đánh đập sinh viên cầm biểu tượng cờ vàng

  


CTV Danlambao - Một đoạn video do facebook Quang Cảnh chia sẻ cho thấy những hình ảnh côn an – côn đồ đánh người điên cuồng trong cuộc biểu tình yêu nước chống TQ xâm lược tại Sài Gòn sáng ngày 18/5/2014.

Trong video, một sinh viên mặc áo trường y tên Lâm Vanda đã bị nhiều côn an mật vụ hành hung và bắt đi thô bạo chỉ vì cầm biểu ngữ in hình cờ vàng ba sọc đỏ – lá cờ đại diện cho chính thể Việt Nam Cộng Hòa.

Biểu ngữ do bạn sinh viên người Việt gốc Khmer giơ cao có nội dung “Chúng tôi tham gia biểu tình ôn hòa nhằm phản đối chính phủ Trung Quốc. Kêu gọi quốc tế ủng hộ nhân dân Việt Nam trong vấn đề Biển Đông. Đoàn Kết là sống, chia rẽ là chết”.


Phía dưới là biểu tượng liên minh giữ 3 lá cờ, gồm cờ đỏ sao vàng của Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, cờ vàng ba sọc đỏ của Việt Nam Cộng Hòa, cờ Hoa Kỳ nhằm đối chọi lại lá cờ đỏ 5 sao vàng của Trung Quốc. 

Khoảng 09:50, khi đoàn biểu tình đi đến trước trụ sở ủy ban nhân dân quận 1 thì một tên côn đồ đeo kính, mặc áo trắng (trên áo in cờ đỏ sao vàng trước ngực) lao đến bất ngờ đấm mạnh vào mặt Lâm Vanda.

Đồng thời, một thanh niên khác cũng kẹp cổ Lâm Vanda, tạo điều kiện cho tên côn đồ tiếp tục đánh đấm thêm nhiều lần. Cùng lúc này, rất đông an ninh thường phục lao đến khống chế nạn nhân và xô đẩy người dân.



Đồng thời, lực lượng mặc áo trật tự đô thị lập tức xuất hiện tạo thành một vòng vây ngăn cản người dân muốn can thiệp. 

Ngay sau đó, Lâm Vanda liền bị CA cưỡng chế đưa lên xe chở đi đâu không rõ. Còn tên côn đồ vẫn bình an vô sự do được đảng bảo kê cho hành vi đàn áp, đánh đập người dân yêu nước.

Trước đó, trong cuộc biểu tình hôm 11/5/2014, bạn sinh viên Lâm Vanda này đã cầm biểu ngữ có nội dung “Đồng lòng cùng chánh quyền chống lại giặc phương Bắc”, phía dưới là biểu tượng lá cờ đỏ sao vàng.

Hành động đàn áp biểu tình sáng 18/5 tiếp tục là bằng chứng cho thấy nhà cầm quyền CS Việt Nam đã tiếp tục tỏ ra khiếp nhược trước nhà cầm quyền CS Trung Quốc thông qua những thỏa ước ngầm. Riêng tại Sài Gòn, ít nhất 30 người đã bị côn an bắt đi mất tích chỉ vì tham gia bày tỏ lòng yêu nước ôn hòa.

Nguồn: http://danlambaovn.blogspot.co.uk/2014/05/sai-gon-ca-mat-vu-ien-cuong-anh-ap-mot.html

Friday 16 May 2014

Những bài viết khác

Đi giữa dòng bạo động

Nhạc sĩ Tuấn Khanh, viết từ Việt Nam
2014-05-16


Trong vụ bạo động tại Bình Dương và khu công nghiệp Biên Hòa vừa qua, Nhạc sĩ Tuấn Khanh và hai người bạn của ông đã đến tận nơi tìm hiểu và trình bày lại một bài viết chi tiết những con người đứng sau các vụ bạo động này. Được sự đồng ý của Nhạc sĩ, chúng tôi xin đăng lại để rộng đường dư luận. Xin cám ơn Nhạc Sĩ Tuấn Khanh.
Lúc 10g sáng ngày 14/5, Tôi cùng 2 người bạn là Thiên Văn và Phạm Thy quyết định chạy xuống khu Gò Vấp, gần Lái Thiêu, khi nghe tin các công ty ở khu Tân Thới Hiệp bắt đầu có đình công. E rằng sẽ có đập phá và bạo động, chúng tôi không dám mang theo nhiều máy móc, chủ yếu là mang theo sự liều lĩnh, để tìm hiểu vì sao lại có những chuyện đập phá và cướp bóc như trên các trang mạng xã hội mô tả.
Lý do của chuyến đi này được thôi thúc từ đêm trước. Ngay khi chúng tôi nhận được những hình ảnh những chiếc thiết giáp tiến vào Sài Gòn, những đoàn xe biểu tình được dẫn đầu bởi một chiếc xe Matiz bí ẩn, được chuẩn bị hình cờ búa liềm và ngôi sao, làm náo loạn nhiều con đường. Trong đêm, nhà văn Nguyễn Đình Bổn nhắn tin “anh buồn quá, công nhân bị lợi dụng, rồi sẽ có người chết”. Nhà báo Mạnh Kim thì gọi, giọng lo lắng “tôi quá sốt ruột nên làm một vòng coi tình hình, có gì mình liên lạc nhau nhé”. Lúc đó, tôi cũng đang chạy trên các con đường dẫn đến tòa Tổng Lãnh Sự Trung Quốc. Thành phố im lặng, nhưng nặng nề trong lòng những người đang quan tâm đến thời sự đất nước.
Trên đường đi đến Tân Thới Hiệp, chúng tôi được Huy Đoàn, một người bạn ở gần đó cho biết tình hình vắng lặng. Các công ty đã cho công nhân nghỉ việc và dán thông báo giới thiệu mình không là người Trung Quốc trong sự lo sợ. Chúng tôi quyết định đi ngõ ra Sóng Thần, Bình Dương, vì nghe nói có một đoàn biểu tình đang tụ tập ở đó.
Gần giữa trưa, nắng tháng 5 gắt và khó chịu vô cùng, ai cũng tìm chỗ mát để né. Vậy mà chỉ đi được một đoạn, chúng tôi tìm thấy hàng loạt các xe gắn máy cầm cờ, trống…v.v gầm rú phía trước. Trong các nhóm ào ạt đi như vậy, có đủ nữ lẫn nam. Cứ thỉnh thoảng lại nghe tiếng hô “Việt Nam Muôn Năm”, “Đả đảo Trung Quốc”… như một cách làm hiệu để đoàn không bị lạc hướng. Dự đoán các nhóm này sẽ đi về khu công nghiệp ở Sóng Thần, Bình Dương, nên chúng tôi quyết định bám theo.
Có vẻ như không có sự kiểm soát nào. Những đoạn đường mà mọi ngày, CSGT vẫn đứng khắp nơi, nay vắng lặng một cách khó hiểu. Cảm giác thật khó tả khi gia nhập vào đoàn người. Chúng tôi cảm nhận thấy một điều rất rõ, những nhóm xuống đường này đang kiểm soát thị trấn, kiểm soát thành phố mà không có bất kỳ sự ngăn chận nào. Duy chỉ có hoạt động hết sức thầm lặng và kiên trì của các nhóm dân sự xã hội ở vài nơi nhằm hạ nhiệt của các đoàn người đang lên cơn sốt. Ngay trong đoàn, chúng tôi nhìn thấy 2,3 chiếc xe với các bạn trẻ cứ chạy song song và dúi cho những người biểu tình các tờ photocopy. Tôi thúc Thy chạy vượt lên và xin một tờ. Nội dung trong đó ghi rằng “Lời kêu gọi khẩn cấp Kính gửi các bạn công nhân ở tỉnh Bình Dương và cả nước”. Với phông chữ khoảng 12pt, tràn trang giấy là lời kêu gọi mọi người hãy bình tĩnh và kêu gọi đừng cướp phá, sẽ bất lợi cho Việt Nam. Dĩ nhiên, có những người đọc, có những người vứt sau lưng.
Nỗ lực hạ nhiệt của những nhóm dân sự xã hội thật đáng khâm phục. Ngay trong khu Công nghiệp Sóng Thần, giữa những đám cháy và sự kích động điên cuồng của đám đông chạy đi chạy lại, gậy và cờ, hò hét, vẫn có một nhóm thanh niên im lặng dũng cảm đứng dựng băng-rôn lớn, trên đó có dòng chữ ghi “Hãy biểu tình đúng cách. Không đập phá tài sản. Không lấy tài sản”. Tim thắt lại, tôi nghĩ không biết vào những lúc đám đông ít tự chủ nhất, những lúc sự điên dại lên cao nhất, có khi nào họ trở thành những vật hy sinh hay không?
Nắng càng gắt, dường như sự điên loạn càng dâng.
Dọc con đường đi về của thị xã Thuận An, thuộc Bình Dương, thật không thể tin nổi vào mắt mình. Chúng tôi nhìn thấy hàng loạt các công ty bị đốt cháy, đập phá… quang cảnh không khác gì đã xảy ra một cuộc chiến. Gần như 100% công đã đóng cửa. Cho đến khi chúng tôi đến đây, đã là ngày thứ 3 của các cuộc bạo động, nhưng hầu như chạy suốt vài mươi cây số, tuyệt nhiên không hề thấy bóng công an, CSGT hay CSCĐ. Sự lo sợ xuất hiện ở nhiều nơi. Các ATM không hoạt động nữa, tiền rút đi. Nhiều ngân hàng tăng cường bảo vệ và được lệnh không giữ nhiều tiền mặt ở các chi nhánh có sự biến.
Công ty Song Tain là một trong những nơi có quang cảnh thê lương nhất. Cả hệ thống nhà máy bị đốt rụi. Lửa tràn ra tận ngoài đường nhựa, làm chảy và cháy đen một đoạn lớn. Hàng rào bị lật ngửa. Khắp nơi đều có dấu đập phá và sổ sách bị quăng ra sân. Khói vẫn còn nghi ngút. Nơi này dường như bị đám đông tàn phá không phải một lần. Sự chà xát và đập, cướp khiến chủ công ty phải cầu cứu. Đến trưa ngày 14/5, một nhóm khoảng 6,7 CSCĐ được điều đến và ngồi gác trong bóng mát, sau bức tường công ty. Nhưng lúc này thì có vẻ như không còn gì để bảo vệ nữa.

Một người dân ở đây cho biết có một vài công ty còn níu lại một ít tài sản như nhà kho, xe tải… thì cầu cứu CSCĐ đến bảo vệ phần còn lại, giữa hoang tàn. “Hình như là có trả tiền bảo vệ phụ ngoài giờ”, người dân này nói. Nhưng trên con đường mà chúng tôi chứng kiến hàng chục công ty bị đốt, phá, cướp… số những nơi có CSCĐ đứng giác chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng có vẻ gì đó nhẹ nhàng không căng thẳng lắm của người bảo vệ.
Điều đó được xác định một lần nữa khi chúng tôi chạy đến một công ty Đài Loan khác, theo dấu một làn khói đen ngùn ngụt lên trời, có thể nhìn thấy rõ từ 2,3 cây số. Nơi này không còn rõ tên họ vì bảng hiệu đã bị đập. Chữ làm bằng ximăng và nhôm thì giờ chỉ còn là những mảnh vụn rải rác. Lửa vẫn còn cháy. Một tiểu đội CSCĐ có mặt nhưng đang ngồi nghỉ trong bóng mát, ăn cơm hộp. Không có dấu hiệu nào là xe chữa cháy sẽ đến. Một cô bán nước gần công ty cho biết lửa cháy từ cuộc bạo động lúc 5,6 giờ sáng cho đến giờ, không ai dập cả, toàn bộ ban giám đốc đã đi trốn. Điều lạ là giữa những người bàng quan, có một 1,2 nhân vật ăn mặc không là công nhân đứng gần đó, mặt rất khó chịu khi chúng tôi hỏi thăm và chụp hình. Thậm chí nếu chúng tôi không nhanh chóng rời khỏi nơi đó, có thể sẽ gặp rắc rối.
Lúc này đã hơn 12g trưa, nhưng cái nóng của thời tiết vẫn không căng bằng cái nóng của thời sự. Các đoàn cầm cờ đỏ, gậy và khẩu hiệu vẫn ầm ầm đi qua, chạy về phía các công ty ở Khu công nghiệp Bình Dương. Dĩ nhiên, chúng tôi cũng không thấy công an. Vài chốt gác của dân phòng mà chúng tôi chạy qua đều bị đập nát, cũng không có ai trực ở đó nữa. Thành phố rộn rịp và hoang tàn.
Đi thêm một đoạn nữa, chúng tôi bị lọt vào giữa một nhóm bạo động. Nhóm này có khoảng chừng 20, đến 30 người nòng cốt. Họ luôn chạy đầu, mang theo hung khí và hò hét để tập trung người. Các công ty mà chúng đi qua, gương mặt các nhân viên của công ty bảo vệ phái đến, rúm ró vì sợ hãi. Trước cánh cửa mọi công ty đều có treo băng-rôn: “Chúng tôi ủng hộ Việt Nam”, “Phản đối Trung Quốc”, “Tôi yêu Việt Nam”… Ai cũng biết, có thể đó là lời nói dối, nhưng lúc này, nói dối có thể cứu mạng và cứu tái sản của nhiều người. Tuy nhiên, cay đắng hơn là trước một vài cánh cổng đã bị lật đổ. Hàng rào bị phá… có cả băng-rôn “Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh”, “Việt Nam Muôn Nam”… bị vứt chỏng trơ dưới đất. Lá bùa hộ mạng cuối cùng cũng đã không còn hiệu nghiệm ở một vài nơi.
Ở một công ty khác hợp tác làm ăn với Đài Loan, chúng tôi chạy dọc theo đường vào công ty, thấy những tờ giấy“Hoàng Sa – Trường Sa – VN” được dán như một cứu cánh để biện minh cho sự tồn tại của mình. Một cảm giác thật khó tả. Trước đây không lâu, rất nhiều người cầm hay mặc áo có dòng chữ này đã bị bắt, đã bị tù… Nay thì khẩu hiệu đó đang là miễn tử kim bài cho khá nhiều công ty Trung Quốc hay Đài Loan.
Tách đoàn hò hét, chúng tôi ghé vào công ty của Đài Loan. Bảng hiệu đã bị đập. Chỉ còn đọc được mơ hồ là Seui Yuang hay là gì đó. 3 viên bảo vệ gồm hai nữ, một nam ngồi thất thần trước công ty đổ nát. Thấy chúng tôi ghé vào, gương mặt của họ sợ hãi thấy rõ. Người bảo vệ nam, khoảng trên 50 tuổi bước ra, mặt rất căng thẳng, dù khi biết chúng tôi không phải là người biểu tình.
“Bác à, những người đập phá này có phải là công nhân không?”, tôi hỏi. “Không, họ chưa bao giờ là công nhân, họ chuyên nghiệp”, bác bảo vệ già nói, giọng thảng thốt. “Bác thấy họ là dân ở đây hay ở nơi khác đến?”. Người bảo vệ mặt đanh lại như nửa muốn trả lời, nửa muốn im lặng. Tôi quay sang hỏi cô gái bảo vệ, khoảng trên 30 tuổi, “Sao mình không gọi công an đến giúp?”. “Không ăn thua gì, họ không đến hoặc đến lúc không còn cần nữa”, cô bảo vệ nói như gào lên, giọng có vẻ tức giận pha trộn sự sợ hãi.
Tôi quay ra nhìn ngoài cửa thì thấy một đám đông bạo động đang ập đến. Nhóm dẫn đầu cũng khoảng 30 người, nhưng đằng sau sắp đến thì cả trăm hơn. Mặt cả 3 người bảo vệ biến sắc. Một trong hai cô bảo vệ nhấn số gọi công an, nhưng ít giây sau đó, thả máy xuống, thở nặng nhọc: đầu dây bên kia đột ngột bị cắt ngang.
Đám đông tràn vào sân. Tôi đứng nép vào phòng bảo vệ nhìn ra. Những thanh niên mày mặt rất lạ lùng, không thể là công nhân, trang bị gậy sắt, gậy gỗ và cờ tràn vào sân công ty như một đạo quân xâm lược. Tiếng chửi thề, hú hét, tiếng gầm máy xe…v.v biến sân công ty đang vắng lặng trở thành hỗn loạn.
Ngay lập tức tức tiếng đổ vỡ vang lên. Ai đó sau lưng tôi ném một viên gạch lớn vào cửa kính tòa nhà. Linh tính như nhắc tôi nên vừa kịp né người qua, và nghe tiếng kính vỡ xoang xoảng. Tôi cầm máy chạy vào bên trong để ghi lại cảnh đập phá này. Cảnh tượng bên trong còn hãi hùng hơn. Tất cả mọi thứ bị đập nát. Kính vỡ và gãy đổ khắp mọi nơi. 2 thanh niên xông vào căn phòng trước đây có là nơi làm việc sổ sách và kéo liên tục các hộc tủ ra xem còn thứ gì có thể lấy được hay không. Cứ mỗi lần không tìm thấy, họ lại đập. Có một chi tiết tôi ngạc nhiên là chính những người cầm cờ đỏ ngoài kia, khi vào đến phòng này, khi thấy một lá cờ đỏ treo trên tường đã giật xuống. Họ là ai?

Phòng tiếp tân của công ty thì cảnh đập phá diễn ra như một lễ hội. Khắp nơi vang tiếng đổ, bể. Trước mắt tôi là một thanh niên đội nón bảo hiểm, tay cầm gậy sắt, đập liên tục vào mọi thứ trước mắt. Suýt nữa thì anh ta đánh trúng một cô gái đang lom khom nhặt một bàn phím vi tính bị vứt dưới đất. Bất ngờ anh ta quay qua nhìn tôi và chiếc máy quay chằm chằm. Biết không xong, tôi vờ bước nhanh ra khỏi nơi đó. “Thằng này ở đâu ra vậy?”, tôi nghe tiếng anh ta hỏi một ai đó. Tôi bước nhanh hơn, phía trước cổng là đám đông đang hò hét, vung gậy và cờ.
“Nói tụi ở ngoài chận nó lại”, tôi còn kịp nghe câu đó trước khi bước ra đến sân. Đoạn sân ra đến cổng chưa bao giờ dài đến vậy, mà tôi thì không thể chạy lúc này.
Bất ngờ tôi thấy Thy và Văn bỏ xe chạy vào đón tôi. Tín hiệu từ bên trong đã được truyền ra, giờ đây hơn 70-80 người cầm hung khí đón tôi ở cửa với ánh mắt đầy sát khí khiến Thy và Văn phải nhảy vào kèm tôi ra. Nhưng dường như không kịp rồi. Một thanh niên tóc nhuộm vàng, mặt không thể là công nhân, nhìn mặt tôi, hỏi lớn bằng giọng Thanh Hóa “Này, này, chú kia!”.
Lao nhao trong đám đông đó, tôi nghe thấy tiếng hô “Nó là Tàu, đập nó chết đi!”. Có tiếng hò reo sau lời hô đó. Tôi giữ mặt lạnh, quay sang người thanh niên tóc vàng, trả lời lớn, để mọi người có thể nghe thấy tôi nói tiếng Việt “Có chuyện gì không?”
Dường như mọi thứ hơi chựng lại một chút. Một người khác có vẻ hung hăng hơn “Mày vào đây quay phim làm gì?”. “Để coi”, tôi đáp, chân bước nhanh ra ngoài, liếc mắt thấy mấy người bạn đã quay đầu xe, nổ máy. “Mày là nhà báo à?”. Lại nghe có tiếng nói “ĐM, nó giả dạng đó, đập nó!”. Tôi phải làm tỉnh, quay người lại, cười lớn “Tao mà nhà báo cứt gì!”. Thoáng thấy 3 người bảo vệ đứng đờ người nhìn tôi. Không biết là họ sợ cho tôi, hay sợ cho chính bản thân họ lúc này. Ngay sau đó, tôi leo lên xe Thy. Xe vọt đi. Đám đông nhìn theo, may mắn là những người đó chưa đủ say máu để đuổi theo.
Trên đường đi, Văn nói bên ngoài lao nhao nói tôi là người Hoa (nhìn cũng có vẻ giống nhỉ) nên phải đập cho chết. Thật là may, tôi biết nói tiếng Việt. Khoảng 1 tiếng đồng hồ sau đó, tôi nghe tin từ khu công nghiệp Mỹ Xuân 2, gần Bà Rịa, cho biết một người Trung Quốc vừa bị đánh phải đi cấp cứu. Anh ta cũng không kịp giải thích mình là một ông chủ đầu tư hay là một du khách vì đám đông đã quá khích, không còn nghe. Tôi rùng mình và chợt nghĩ lại, nếu khi nãy, họ không còn nghe giải thích, có lẽ tôi cũng đang nằm trên một chiếc xe cấp cứu.
Chạy khỏi đám đông hỗn loạn và hung dữ đó, cả 3 chúng tôi lạnh toát người, dù trời trưa nắng, nhiệt kế chỉ 37 độ C. Điều đầu tiên khi đã an toàn, tôi nhắc mọi người đi mua khẩu trang.
Lúc này, đám đông xuất hiện ở các con đường đã nhiều hơn. Họ đang cần cái gì đó để giải tỏa, cần một cái gì đó để đập phá, thể hiện sức mạnh của mình. Vừa chạy vừa điểm lại các sự kiện, Văn nhắc tôi rằng phần lớn những người có vẻ như chỉ huy, hướng dẫn mọi người. đều chạy trên các xe có biển số 36 – số Thanh Hóa. Tôi sực nhớ đến một người bạn ở Bình Dương đã nhắn tin nói với tôi về các cuộc bạo động xảy ra, một cách buồn phiền rằng “người Bình Dương không tệ như vậy, phần lớn các người gây bạo loạn đều đi xe số ba mươi mấy”. Quả là như vậy thật. Những người chạy trên những chiếc xe có số như 36, đều trang bị kỹ lưỡng bằng ống sắt, xà beng, cờ trống… như một cách có tính toán trước.
Chúng tôi quyết định đảo một vòng qua các chốt dân phòng, đồn công an để tìm hiểu tình hình. Trong khu vực có bạo loạn, hầu hết đều vắng lặng. Thậm chí các chốt gác dân phòng, chốt an ninh của khu công nghiệp đã bị đập phá tan hoang. Không còn ai trực ở đó nữa. Những người bạo động thành từng đoàn, chạy đi chạy lại như chốn không người. Sự sợ hãi của các nhân viên bảo vệ công ty đến cực độ. Khi chúng tôi ghé qua cửa một công ty để chụp lại các biểu ngữ tung hô Việt Nam như một lời van nài để yên cho họ, người bảo vệ từ phòng trực vốn đã bể hết kính cửa, vùng chạy hớt hải. Công ty này cũng đã bị đập phá trước đó.

Chúng tôi lại quyết định nhập vào một đám đông khác, đang gầm gừ trước cửa công ty khác, tên liên doanh bằng nhôm đã bị đập, chỉ còn chữ Việt Nam. Rồi đột nhiên một giọng Trung Bắc, kiểu giọng Nghệ An hét lên “vào đập đi anh em”. Cả đoàn người bị kích động rú ga tràn vào sân công ty, ập đến mọi nơi. Tiếng thùng gõ rầm rập. Người bảo vệ im lặng, nép mình, lùi lại. Thậm chí anh ta không dám nhìn theo những người cầm đầu vì sợ mang vạ.
Tôi bấm Thy, quyết định chạy theo một vài xe, có người la hét và hung hãn như là những chỉ huy. Họ chạy vòng quanh sân công ty, háo hức tìm những thứ có thể đập, có thể đốt. Không tìm thấy, họ đạp và đập luôn những chậu cây kiểng. Tôi giữ máy ghi hình liên tục những người này, nhất là khi họ hối thúc những người khác đang phân vân về việc có nên đập phá tiếp hay không.
Cũng là điều không may, một người ngồi sau chiếc xe dẫn đầu bắt đầu chú ý chúng tôi. Người thanh niên đeo khẩu trang, lưng quấn một lá cờ đỏ, tay cầm một gậy sắt dài. Anh ta nhìn chằm chằm chúng tôi, thả gậy sắt xuống sân, kéo một đường dài tóe lửa như đe dọa. Thấy không ổn, Thy trở đầu xe, băng qua một lớp khói mù mịt do ai đó đập và xịt các bình cứu hỏa. Chiếc xe đó theo sau nhưng chựng lại một chút vì khói. Người cầm gậy sắt nhìn theo chúng tôi, sốt ruột đập gậy sắt liên tục và mạnh vào một thanh tay cầm-cầu thang bằng nhôm, có lẽ vì không theo kịp.
Chúng tôi chạy vòng ra trước công ty. Đám đông đang tràn vào các văn phòng đập phá. Một người giọng Thanh Hóa, đứng trên yên chiếc xe số 36, hét vào cửa sổ cho đám đông phá, đập hiệu quả hơn. “Đồng hồ kìa, bảng viết bằng kính kìa, đập hết đi”. Anh này hét lớn, phụ họa ngay sau đó là những tiếng xổn xoảng vang lên khắp nơi. Qua những lần nhìn thấy, chúng tôi nhận ra rằng có những tốp người, rõ ràng chỉ có mục đích tàn phá để làm chứng tích. Còn có những người theo sau hôi của, đôi khi chỉ là những kẻ hám lợi và vô tổ chức mà thôi. Rất nhiều xe và container của các công ty đã bị lật, bị đốt chứ không bị hôi của. Hủy diệt là một mệnh lệnh rất rõ ràng, mà không phải người Việt bình thường nào đi theo đám đông cũng dám làm.
Quay xe ra ngoài, Văn ngoắc tay chỉ cho tôi thấy: đám đông khi nãy đòi giết thằng “Tàu” cũng vừa ập vào. Thật là họa vô đơn chí. Hôm đó, tôi lại mặc một chiếc áo màu vàng, nổi hơn bình thường, rất dễ nhận ra. Toát mồ hôi lạnh, chúng tôi lủi thật nhanh ra cửa và phóng đi. May mắn là cơn say đập phá khiến họ không kịp nhìn thấy chúng tôi giữa đám đông đang hò hét.
Lúc đó, đã gần 2 giờ chiều. Cả 3 quyết định tìm hiểu thêm tình hình ở các khu công nghiệp gần đó như Long Bình, Biên Hòa 2… xem có loạn như vậy không. Chúng tôi tiếp tục chạy lên Long Bình, vì biết có ở lại xem tiếp cũng không còn an toàn nữa.
Gần vào cửa ngõ khu công nghiệp Long Bình, chúng tôi nhìn thấy dấu hiệu của những đợt bạo động sắp đến: đó là cờ và băng-rôn khẩu hiệu đang được bán giá rẻ ngay trên các con đường đi vào. Mỗi chiếc xe tấp vào, đi ra với lá cờ đỏ như dự báo điều không lành sắp đến. Tuy nhiên, nơi này an ninh có vẻ được kiểm soát tốt hơn, có lẽ do ít công ty của Đài Loan và Trung Quốc. Công an cũng thấp thoáng xuất hiện ở nơi này, tuy nhiên chủ yếu là trưng bày, để giữ yên một vài công ty chứ vẫn không thể nào kiểm soát hết được những làn người cầm cờ trống, ào ạt ra vào cửa khu công nghiệp.
Tuy vậy khi chạy một vòng khu công nghiệp để xem thử, dấu hiệu của sự bất ổn của khu công nghiệp là các băng-rôn giới thiệu mình không phải của Trung Quốc đã xuất hiện, giăng khắp nơi. Có nơi đã bị đánh sập cửa, dù có băng-rôn “Việt Nam muôn năm”. Trừ một vài công ty của Nhật còn làm việc, còn lại dường như đã tạm ngưng hoạt động.
Một đám đông cầm cờ chạy vụt về phía khu công nghiệp Biên Hòa 2. Chúng tôi lại đi theo. Con đường dẫn vào khu công nghiệp này đang vắng, vì chưa đến giờ tan ca 1, cũng như rất ít công ty còn làm việc. Nơi này cũng không an ninh. Phía ngược chiều bên đường, một chiếc xe chạy cầm cờ, người ngồi sau mang ống tuýp nước bằng sắt dài, nhìn rất đáng ngại. Xe này chạy ào ạt vào trong nội khu công nghiệp. Nếu là ngày thường, chắc chắn chiếc xe đó đã bị CSGT chận lại. Nhưng hôm nay thì khác, họ chạy như trên xa lộ tự do.
Chúng tôi phát hiện một chiếc xe khác, có 2 người mặc áo bộ đội, cũng trang bị hung khí, chạy vòng vòng quanh khu công nghiệp. Khi theo dõi 2 người này, chúng tôi nhận ra bảng số xe của họ cũng không phải người Bình Dương. Phương thức của họ khá đơn giản: Cứ chạy vòng quanh, và hò hét khi gặp vài chiếc khác. Cứ như vậy đến vòng thứ 4, thứ 5, số lượng người của họ đã lên đến vài chục. Văn gọi đó là chiến thuật tuyết lăn – khi bắt đầu lăn thì nhỏ nhưng cứ quấn thêm tuyết và to dần theo đường dốc. Quả là như vậy, khoảng 20 phút sau, nhóm này đã có trên 100 người.
Khi đã đủ đông, 2 người mặc áo bộ đội này dẫn đầu và giơ gậy hét, chỉ vào cửa các công ty “Công ty của Trung Quốc, vào đi”. Đám đông ồ lên và ào đến trước cửa. Tuy nhiên, khi khám phá đó chỉ là công ty của Thái Lan, 2 người này thất vọng và lại dẫn đầu, miễn cưỡng lên đường. Thy chở tôi và quyết định tách ra, chạy hơi vượt lên. Một trong hai người mặc áo bộ đội thấy chúng tôi tách đoàn, đã chỉ gậy vào chúng tôi, hét lên, giọng Thanh Hóa “đi hướng này”.
Dần dần, chúng tôi nhận ra trong đám đông đó, có người rất tỉnh táo cho một mục đích, có người rất náo động thiếu suy nghĩ, chỉ ăn theo. Nhưng những người tỉnh táo đã kiểm soát tình hình.
Vượt qua một con đường tắt, chúng tôi ra đến ngã tư trong khu công nghiệp Biên Hòa 2. Bên kia đường là 2 người công an địa phương, đeo dùi cui, mà cả giờ đồng hồ rong ruỗi chúng tôi hiếm hoi mới gặp được. Đậu xe bên cạnh chúng tôi là hai thanh niên, cũng vừa trờ tới. Trong tích tắc ấy, bất ngờ từ cuối đường, một đám đông hơn trăm người cầm cờ đỏ, hò hét xuất hiện. Chúng tôi nhìn qua bên đường, xem phản ứng của 2 anh công an. Một anh quay đầu xe lại chạy ào đi, một anh khác bất chấp là đèn đỏ, băng xe chạy vụt qua mặt chúng tôi. Có giọng của người thanh niên đậu xe bên cạnh, hỏi “Ơ, thế công an không chặn đám này lại à?”. Anh thanh niên có vẻ lớn tuổi hơn, mang kính râm, trả lời lạnh lùng “Chặn? chặn cái con C.” Thy cố nhịn cười mà không được, phì ra.
Đám đông mà chúng tôi thấy tràn đến cổng một công ty Hàn Quốc. Nơi này, ban giám đốc như đã có chiến thuật đối phó, họ cho nhân viên khuân ra 5,6 thùng nước khoáng để mời, cỗ vũ. Đám đông lại hò hét, giơ chai chiến lợi phẩm và chạy đi. Tội nghiệp, sự cổ vũ giống như nín nhịn cho giật cô hồn vậy.
Đám đông này cũng có người chỉ huy, và có những phụ tá. Người chỉ huy là một anh người Bắc, đội nón bộ đội và đeo kính đen. Những người trong nhóm của anh ta đều có chung hung khí là những dùi cui gỗ có hình dạng như điếu cày. Đến nơi nào cần xô cửa xông vào, họ hò hét và thúc mọi người tràn vào. Ở một công ty của Singapore, quản lý đứng trên thành cửa chắp 2 tay lạy, nói khẩn khoản “Nơi này không có Trung Quốc đâu”. Đáp lại lời van xin đó, anh này hô khẩu hiệu cho đám đông hô theo “Mở cửa hay lật ngửa – Mở cửa hay lật ngửa”. Cuối cùng thì cửa phải mở, đám đông tràn vào. Những người bí ẩn đó làm hết sức hết lòng với nhiệm vụ, là thúc và nhắc mọi người tiến vào.

Lẫn trong đám đông, tôi thấy có vài nhân viên an ninh thường phục theo dõi. Họ nhìn, và gọi điện thoại. Nhiệm vụ của họ là gì, tôi không được rõ.
Ở một đoàn khác, sau khi chạy vòng qua công ty Fujitsu của Nhật Bản, họ phát hiện thấy một công ty liên doanh, nghi ngờ là với Đài Loan. Bài bản và cách thức cũ lại xuất hiện, dù con người và nhóm hoàn toàn khác nhau. Trong khi hỏi có mở cửa không thì một người trong nhóm chỉ huy đã đem xà beng lại nạy cửa. Ban quản lý sợ hãi và cố gắng tránh mọi thiệt hại bằng cách vờ vui cười vỗ tay cổ vũ, sau đó mở cửa cho đám đông này vào khám xét. Một người đàn ông tóc bạc, có vẻ là có chức vụ của công ty đứng vỗ tay, nói lớn liên tục “vào xem tự nhiên, không có Trung Quốc đâu”. Nhân viên công ty xếp thành hai hàng, vỗ tay râm ran như đón đoàn nguyên thủ quốc gia. Trong đoàn biểu tình này, có một người đàn ông bí ẩn, mặc áo công nhân, nhưng dáng vẻ rất thủ lãnh, phất tay liên tục, hét cho đám đông tiến vào. Cảm giác cay đắng lẫn lộn trong tôi khi nhìn thấy gương mặt cổ vũ, cười nhưng méo xệch của người quản lý. Hóa ra trong thời đại của chúng ta, khi nghe con người vỗ tay, không có nghĩa là đón chào hay cùng suy nghĩ nhé.
Tại sao có những người chỉ huy bí ẩn trong đám đông, và họ có những phụ tá của mình phối hợp rất ăn ý? Hầu hết những đoàn biểu tình đó, tôi luôn nhìn thấy thấp thoáng những an ninh thường phục, họ đã ghi nhận được điều gì? Một người an ninh khi đứng nhìn đám đông, thấy tôi quay hình đã quay mặt đi để tránh. Rõ ràng chính quyền đã không hoàn toàn thả lỏng, mà họ đã có cách kiểm soát theo một chiến thuật nào đó. Ngay cả việc vắng bóng các công an, CSCĐ, đó là một chiến thuật hay quyết bỏ lỏng? Công an Bình Dương sau cuộc bạo động 2 ngày, cho biết đã bắt giữ hơn 150 người, khi đám đông tiến công vào các căn nhà của Ủy ban, khi cao trào đập phá đang lên. Và nếu như vậy, đã có những chiến thuật và những phòng bị được tính toán trước?
Mọi câu hỏi chưa thể trả lời được lúc này. Điều cần nhất mà chúng ta cần là để lòng yêu nước không biến thành bạo động, người yêu nước không bị chụp mũ là những kẻ kích động. Lòng yêu nước cần hợp nhất để chống lại giặc thù, chống luôn cả những kẻ tôn thờ sức mạnh Trung Quốc. Trong khả năng của mình, tôi cùng những người bạn của mình chỉ có thể giới thiệu những nghi vấn, cho mọi người tham khảo. Sự thật và lòng yêu tự do cho đất nước này sẽ giải thoát chúng ta.
Rã rời sau một ngày chạy gần trăm cây số với những điều nghẹt thở, tôi lại ngồi xuống và viết như cho một cuộc chiến – của mình và bạn bè, anh chị quanh tôi, vốn vẫn đang miệt mài từ nhiều năm tháng: Những cuộc chiến đi tìm sự thật!
Nhạc sĩ Tuấn Khanh, Việt Nam 15/05/2014

*Nội dung bài viết không nhất thiết phản ảnh quan điểm của trang Blog Hồn Trẻ 20..