Lâm hảo Khôi
CHIỀU PALAWAN-
CON ĐƯỜNG BỤI XÁM
Tháng tám tôi về. Chiều Palawan
Con phố quen quen đèn treo mờ tỏ
Con đường tôi đi con đường bụi đỏ
Xe cộ mỉm cười tuk-tuk nối đuôi
Tháng tám tôi về. Nắng Palawan
Có người lính Phi hiền hòa đứng gác
Trại tỵ nạn xưa thành doanh trại khác
Thấy lá cờ Phi bay trên tháp canh
Tháng tám tôi về. Chiều Palawan
Những lời kinh quen tan thành ngọn sóng
Thấy xác anh em bạn bè lạnh cóng
Bốn mươi năm rồi xương máu Việt Nam!
Tháng tám tôi về. Qua Làng Việt Nam
Những bảng tên đường quạnh hiu đứng ngó
Ôi những con đường lầm than sỏi đá
Vẫn đợi chờ nghe tiếng thở quê hương
Tháng tám tôi về. Buổi chiều mưa giăng
Thấy em đứng buồn bên Bataan
Thấy em đứng buồn bên tàu tỵ nạn
Chụp mấy tấm hình. Buồn vẫn chưa tan
Tháng tám tôi về. Chiều Palawan
Con đường tôi đi con đường bụi xám
Em đứng bên này trái cây hàng quán
Múi sầu riêng. Chia nửa để sầu chung
Tháng tám tôi về. Chiều Palawan
Ăn măng cụt uống nước dừa xanh mát
Ăn cháo lòng. Để nằm đêm nghe biển hát
Thương con người đất nước Phi luật Tân
Tháng tám tôi về. Mưa Honda Bay
Mưa ướt mi em như dòng nước mắt
Mấy con sao biển em đùa trong cát
Mấy mươi năm rồi biển vẫn chờ trông
Tháng tám tôi về. Chiều Manila
Em đứng cười buồn trong nắng phồn hoa
Em đứng cười buồn một trời tỵ nạn
Buồn đến buồn đi theo cánh chim xa…
Lâm hảo Khôi
(Palawan-Manila
tháng 8/2015)
Nguồn: Tác giả gửi