Wednesday, 20 July 2016

Lá Thư Canada

XIN CỨU CHÚNG CON
Trà Lũ


Đầu tháng 7 Canada mừng lễ quốc khánh. Trước lễ này,  Canada mở hội nghị với 2 lân bang, tổng thống Obama của Hoa Kỳ và tổng thống Nieto của Mexico. Báo chí Canada đặt tên cho cuộc gặp gỡ tay ba này là ‘The Three Amigos’. Quả đúng như tên gọi, đây là cuộc họp của 3 người bạn thân Bắc Mỹ. Mục đích chính là bàn về sự hợp tác để bảo vệ môi trường trong sạch trên châu lục rộng lớn này. Hiện nay có hơn 1/3 điện lực ở đây phát xuất từ những nguồn năng lượng thiên nhiên như gió, mặt trời, thủy điện. Hình ảnh 3 lãnh tụ nắm tay nhau đi giữa rừng cờ trông hòa bình và thân ái quá. Ông Obama còn đọc diễn văn trước lưỡng viện quốc hội Canada. Theo chương trình thì diễn văn chỉ dài nửa giờ, thế mà các cụ biết không, bài đã kéo dài 50 phút, 20 phút thặng dư không phải để ông đọc thêm, mà là do cử tọa đã đứng lên vỗ tay hoan hô nhiều lần. Chính vợ ông thủ tướng trẻ tuổi Trudeau là người vỗ tay nhiều nhất, tươi cười nhiều nhất, khen ông Obama nhiều nhất. Báo chí cho biết ai cũng yêu Obama hết. Thì ra ông tổng thống da đen này có nhiều duyên ngầm. Tháng trước ông sang Việt Nam, ông đã bỏ bùa cho dân Hà Nội và Saigon, nay thì ông hớp hồn dân Canada.
        Thấy tôi ca ngợi Obama nhiều như vậy thì Chị Ba Biên Hòa giơ tay góp ý. Chị bảo ông vua của Hoa Kỳ duyên dáng và hấp dẫn như vậy, còn ông thủ tướng nước mình Justin Trudeau  đâu có thua ông Obama. Ngay từ khi Trudeau nhận chức thủ tướng Canada năm ngoái, báo chí thế giới đã khen Trudeau đẹp trai và là chính trị gia quyến dũ nhất hành tinh. Ngay công ty sách vở Marvel của Hoa Kỳ đã phong Trudeau là ‘siêu anh hùng’, ông sẽ xuất hiện trên trang bìa của ấn bản truyền thanh Marvel  ‘Civil War II: Choosing Sides’ phát hành vào đầu tháng Tám này.
        Sau 3 ngày đón tiếp và hội họp của 3 ‘amigos’, Canada đã mừng lễ quốc khánh, kỷ niệm 149 năm lập quốc, với các buổi lễ truyền thống, chào cờ, diễn hành, pháo bông, hòa nhạc, BBQ, văn nghệ. Đúng là ngày quốc lễ của một đất nước hòa bình tự do. Báo chí đã làm rất nhiều cuộc phỏng vấn. Nhật báo ‘24 Hours’ đã đúc kết được 25 l‎‎ý do tại sao ai cũng yêu Canada. Đại ‎‎ý: đây là miền đất gấm hoa, dân tình hiền hòa, tài nguyên thiên nhiên khắp chốn, y tế căn bản miễn phí cho mọi người, bảo đảm tự do dân chủ và no ấm cho mọi người, là nơi có những tiến bộ nhân bản vượt bực như cho hôn nhân đồng tính, tự do lựa chọn sinh sản, cho trồng cần sa để chữa bệnh, bênh vực nữ quyền, mở cửa rộng rãi đón nhận di dân và tỵ nạn…
        Ngày quốc khánh hầu như báo nào cũng đăng các cuộc phỏng vấn như trên. Có báo còn đăng bài kèm với hình ảnh nói về 20 thắng cảnh đẹp nhất Canada. Các cụ phương xa có biết những thắng cảnh này không cơ? Tôi xin kể sơ sơ thôi nha, và bắt đầu từ thành phố Toronto thân yêu của tôi. Thứ nhất là CN Tower. Tháp này đã được liệt kê là một trong 7 kỳ quan của thế giới năm 1995. Năm nay kỷ niệm tháp được 40 tuổi, tháp dược xây xong năm 1955 cao 553 mét với kinh phí 63 triệu đô la. Tháp được thiết kế để chịu được cơn động đất với chỉ số 8.5 Richter, chịu được sức gió với vận tốc 418 cây số giờ. Muốn đi bộ từ dưới đất lên tới đỉnh tháp bạn phải leo tất cả 2.579 bậc thang. Trên đỉnh tháp là các đài phát sóng truyền thanh và truyền hình, đặc biệt có nhà hàng xoay vòng nơi mà bạn vừa ngồi ăn vừa quan sát được khắp thành phố Toronto. Dưới chân đài là sân vận động thể thao quốc tế Rogers Center...
CN Tower (www.sfpnn.com
        Kỳ quan thứ hai là Thác Niagara, gồm 3 ngọn thác khác nhau nằm giữa Canada và Hoa Kỳ, xa thành phố Toronto một giờ lái xe. Phải ngắm thác từ phía Canada mới thấy thác đẹp. Các phim ảnh đều quay bên phía Canada. Các cụ bên Mỹ nhớ kỹ điều này nha.
Thác Niagara (www.blog.tours4fun.com)
        Kỳ quan thứ ba là con kênh Rideau nằm ở thủ đô Ottawa chạy dài 202 cây số xuống tận miền Kingston. Đây là một hải trình vận hành khí giới trong thời kỳ Canada đánh nhau với Hoa Kỳ. Các cụ nhớ kỹ nha: ngày xưa Hoa Kỳ đã có âm mưu chiếm Canada, may mà không thành. Con kênh Rideau lịch sử này vào mùa đông có một đoạn dài 7 cây số ngay sát thủ đô bao giờ nước cũng đóng băng thật sâu, và dân thủ đô và du khách dùng làm sân trượt băng thiên nhiên. Thơ mộng hết sức.
        Phía tây thì có Vườn quốc gia Jasper rộng hơn 10 ngàn cây số vuông, gồm đủ rừng núi sông rạch, đặc biệt có nhà kiếng Glacier Skywalk. Nhà này ở trên dãy núi Sunwapta, nhô ra ngoài vách đá cheo leo 35 mét. Du khách ai muốn có cảm giác mạnh đứng ngoài vách núi nhìn xuống khung cảnh hùng vĩ phía dưới, xin mời đến đây.
        Rồi về phía đông là 4 tỉnh bang đầy dấu vết lịch sử của các cha già dân tộc đã làm ra đất nước gấm hoa này. Đây là sinh quán của Cụ Graham Bell, ông tổ của điện thoại thế giới. Tôm hùm và khoai tây thuộc miền P.E.I. ngon nhất thế giới đó nha. Miền đông Canada có những băng sơn mang số tuổi hàng triệu năm và nơi con tàu Titanic lâm nạn khi chạm vào một trong những băng sơn này.
        Thắng cảnh ở Canada nhiều vô cùng, tôi nói vô cùng thì hơi quá, nhưng với một đất nước gần 10 triệu cây số vuông, lớn hơn đất nước VN 30 lần, thì kể sao cho hết các cảnh thần tiên.
        Sau lễ quốc khánh Canada 4 ngày là đến lễ quốc khánh Hoa Kỳ. Vua Hoa Kỳ là ông Obama vừa đến đây mấy tuần trước.
        Sử còn ghi: ngày xưa hồi 1812, khi Canada còn dưới cờ của vương quốc Anh, Canada và Hoa Kỳ đã đánh nhau, nhưng sau đó là thôi luôn, sau đó là anh em kết nghĩa huynh đệ chân tay. Canada liên hệ mật thiết với Hoa Kỳ đến độ cựu thủ tướng Pierre Trudeau đã nói một câu nổi tiếng: Hoa Kỳ mới chỉ ho một cái là bên Canada này đã cảm thấy mình bịnh nặng rồi. Đọc lịch sử Hoa Kỳ ta mới thấy kính nể ông anh cả này. Cách đây 240 năm, 56 đại biểu quốc hội của 13 tiểu bang tiên khởi đã ký tên vào bản tuyên ngôn độc lập tại thủ đô Philadelphia thuộc bang Pennsylvania. Lúc đó dân số Hoa Kỳ mới có 2 triệu 500 ngàn người, nay dân số đã lên tới 310 triệu. Lúc đó quốc kỳ Mỹ mới có 13 ngôi sao tượng trưng 13 tiểu bang lập quốc, bây giờ những 50 ông sao. Một quốc gia hùng cường mọi mặt.
        Ai cũng bảo Mỹ và Canada thật may mắn là không bị làn sóng di dân Hồi Giáo ồ ạt kéo vào như ở Âu Châu hiện nay. Một trong những lý do khiến Anh Quốc ly khai Liên Âu là vì họ sợ các vị Hồi Giáo này. Rước các vị vào, đàn ông thì đa số có máu quá khích, đàn bà thì có máu đẻ nhiều, chỉ ăn rồi đẻ
        Anh John góp thêm lời ca ngợi nước Cờ Hoa: Tôi chưa thấy nước nào có lãnh thổ thủ đô đặc biệt như Hoa Kỳ. Đất thủ đô Washington DC không thuộc một tiểu bang nào cả. Tuy nó nằm trên đất của tiểu bang Virginia và Maryland nhưng lãnh địa này thuộc quốc hội liên bang quản trị chứ không thuộc phủ tổng thống, thủ đô do một ủy ban quốc hội điều hành. Lạ chứ. Ngoài ra, còn có một luật đặc biệt này nữa là tại thủ đô, không một tòa nhà nào được xây cao hơn Điện Capitol của Quốc Hội, một biểu tượng quyền lực tối cao của Hoa Kỳ. Ngày xưa tỉnh bang Quebec của Canada đã 3 lần trưng cầu dân ‎‎ý đòi ly khai, tại Hoa Kỳ thì khác, không một tiểu bang nào có thể ly khai. Muốn ly khai ư? Phải có sự chấp thuận đầy đủ của 49 tiểu bang. Minh bạch và rõ ràng quá chứ.
         Rồi từ chuyện Hoa Kỳ được chuyển sang chuyện VN. Chuyện nổi cộm tháng qua là chuyện Formosa ở Vũng Áng Hà Tĩnh đền 500 triệu đô la. Có nguồn tin khác nói không phải 500 triệu đô mà là hơn 2 tỷ đô. À, có thể các quan VN đã bỏ túi 3 phần tư rồi chăng. Cho dù là chỉ có 500 triệu đô đi thì khi tới tay người dân, số tiền này còn bao nhiêu? Lại có tin các quan VN đang khuyến khích dân Vũng Áng và các miền lân cận bỏ biển để đi chỗ khác tìm việc khác. Thế nghĩa là một cách khôn khéo bọn chúng sẽ chiếm hết đất của dân, lại bán cho Tàu lần nữa. Lại vừa có tin là chất thải của nhà máy Formosa, thay vì đổ ra biển, bây giờ chúng đang đổ trong rừng.Tổ tiên ơi, xin cứu chúng con với!
        Chuyện ăn tiền của Formosa và sợ Tàu Cộng là chuyện quá rõ ràng. Cái gốc gây ra chất độc đã xảy ra bên Đài Loan và Đài Loan đã lắc đầu không cho nhà máy làm việc, Formosa liền chạy sang Cao Mên làm và đã xả chất độc, Formosa đã phải đền thiệt hại cho Cao Mên năm 1989. CSVN phải biết rõ việc này chứ. Biết rõ nhưng cứ cho phép Formosa lập nhà máy ở Vũng Áng. Nay việc vỡ lở, đảng cầm quyền CS không ngậm miệng được nữa bèn đóng kịch kẻ cả tha thứ cho kẻ có tội và ra lệnh bắt báo chí che dấu, như chúng đã từng che dấu việc mất đảo Hoàng Sa và Gạc Ma năm xưa. Tin ngày 8 tháng Bảy: công an Quảng Bình đã đàn áp đẫm máu cuộc biểu tình của 2.000 dân chúng chống Formosa.
Nhà báo Nguyên Thạch (Danlambao) đã viết: Ngày xưa Lê Chiêu Thống và Trần Ích Tắc có cầu cứu giặc Tàu nhưng chỉ là cá nhân hôn quân, còn hôm nay là một bầy ác thú hèn với giặc ác với dân…
Giáo sư Mai Thanh Truyết đã viết: Chúng ta có thể kết luận rõ ràng là  Trung Cộng và Việt Cộng đang hát bài hợp ca ‘Biển Đông’, hợp tấu Mekong, dựng các tụ điểm cho Trung Cộng định cư, trong đó tiếng hát bè trầm của Việt Cộng vô cảm trước nỗi nhục của dân tộc, dâng đất dâng biển để đổi lấy quyền lực và tài sản…
Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đã giảng: Tôi thấy cái chết của biển cũng như cá chỉ là ngọn vấn đề. Cái chính gây ra cái chết này là do cái chết của tâm hồn con người, cái chết của lương tâm, của luân l‎‎ý, của lý trí, của chính trị…
Tin nóng bỏng nhất tháng Bảy là phán quyết của Tòa Án LHQ ở  La Haye về việc Phi Luật Tân kiện Trung Cộng. Tòa đã ra phán quyết ngày 12 tháng Bảy cho Phi Luật Tân thắng kiện, có nghĩa rằng đường lưỡi bò do Trung Cộng vẽ ra và đòi chủ quyền là không có cơ sở pháp lý quốc tế. Trung Cộng đang phẫn nộ. Chiến tranh có thể xảy ra. Liệu rồi đây CSVN có dám theo chân Phi Luât Tân kiện Trung Cộng tại tòa án quốc tế nữa không? Ai cũng bảo Việt Cộng bị Trung Cộng bịt miệng lâu rồi.

Nhưng thôi, những chuyện này còn dài, ta hãy tạm để đó, tháng sau ta bàn tiếp, bây giờ phải để giấy bàn chuyện đá banh Copa America và Euro 2016 vừa qua.
Tháng Sáu và tháng Bảy là hai tháng sung sướng nhất của phe các nhà quân tử chúng tôi vì là hai tháng chúng tôi gặp nhau liên miên bên cái TV. Vừa được xem, vừa được nghe bình luận, vừa được hò hét khi trái banh đến gần khung thành, vừa được nhậu nhẹt lu bù. Phe các bà xem đá banh thì ít vì có hiểu gì đâu nhưng xem phe liền ông chúng tôi thì nhiều. Chị Ba Biên Hòa nói rất đúng; Muốn biết và thấy người đàn ông lúc cực sướng ra sao thì cứ xem mặt mấy anh cầu thủ vừa đá lọt lưới đối phương, chứ không phải lúc anh liền ông làm tình. Mấy anh liền ông ngồi xem đá banh cũng vậy. Lúc thấy cầu thủ của phe mình đá lọt lưới là mấy ông cũng thét lớn tiếng như bom nổ vậy. Các cụ còn nhớ chuyện anh John ngày xưa mất con chó không? Năm ấy phe chúng tôi cùng ngồi xem đá banh, anh John ôm con chó trong lòng. Lúc đó cầu thủ Pelé của Brazil lừa được banh rồi đá một cú trời giáng vào thành đối phương, nhưng đường banh không vào lưới mà chạm khung thành rồi bật ra, cả làng đã đứng tim rồi thét lên một tiếng thật lớn, lớn đến độ con chó đang nằm trong lòng của anh John nghe thấy sợ quá, nó vụt chạy ra khỏi lòng anh John rồi chạy biến ra cửa. Mãi 3 ngày sau anh mới tìm thấy nó.
Nói như vậy để các cụ biết phe liền ông gồm các trượng phu quân tử làng tôi ngồi xem banh hào hứng đến thế. Ngày nào cũng có 2 trận sôi động, 2 trận đều vào buổi chiều theo giờ Canada nên thuận lợi vô cùng, trận Euro vào lúc 3 giờ, trận Copa vào lúc 5 giờ. Các cụ xơi cơm trưa xong, làm một giấc ngủ trưa, tỉnh dậy làm một ly cà phê cho tỉnh táo rồi bắt đầu ngồi vào ghế chuẩn bị xem. Trong thời gian chuẩn bị xem và uống cà phê này là lúc các nhà quân tử bình luận về tài nghệ của các cầu thủ và đánh cá về đội nào sẽ thắng.
 Riêng giải Copa của Nam Mỹ, năm nay kỷ niệm 100 năm, có 16 đoàn, và đá trên đất Mỹ ở 10 thành phố. Đội banh của Mỹ và Canada cũng được chơi ké nhưng bị loại ngay vòng đầu. Trong danh sách đội của Mỹ có tên một cầu thủ Mỹ gốc VN là Lee Nguyễn. Ai cũng cầu mong trong tương lai Lee Nguyễn sẽ là một siêu sao.
Ngoài kiện tướng Diego Maradona, Argentina còn đẻ ra một siêu sao nữa đó là Lionnel Messi. Trong trận Argentina gặp Bolivia ngày 15 tháng Sáu vừa qua, cả cầu trường đều hô tên Messi và đòi Messi ra sân ngay. Người ta không còn nói tới Argentina mà chỉ còn Messi luôn trên miệng.
Rồi đến trận Argentina và Chile chung kết ngày 26 tháng Sáu trên sân Metlife ở New Jersey. Thật là căng thẳng và gay cấn. Hai bên thủ hòa 0-0 sau 120 phút giao đấu, phải tiến tới việc đá luân lưu 5 trái. Messi được  đề cử đá quả đầu tiên. Argentina hy vọng tràn trề vào bàn chân vàng này vì trong quá khứ Messi đã đoạt 5 giải.
 Nhưng Messi đã đá hỏng, trái ban bay ra ngoài khung thành, do vậy giải Copa đã về tay Chile.
Xong Copa, bây giờ xin nói tới giải Âu Châu Euro 2016, giải này được dân làng tôi theo dõi đặc biệt vì được tổ chức ở đất Pháp, trên 10 sân vận động khắp nước. Trận mở màn ngày 10 tháng Sáu diễn ra ở sân vận động Paris, giữa đội chủ nhà và đội Romania. Giải này đã khởi đầu từ năm ngoái với 53 nước tham dự, rồi loại bỏ dần và chính thức chỉ còn 24 nước.
Các nhà quân tử chúng tôi đã theo truyền thống cố hữu là đánh cá. Ai thua sẽ phải đãi cả làng một bữa nhậu ở nhà hàng. Ông ODP và anh John cá đội Đức sẽ thắng giải vì dội này được tiếng là đá có chiến thuật, phối hợp đồng đội chặt chẽ. Thế nhưng đội của Đức đã thua, đã bị loại.
Và ai cũng thán phục đội banh của Bồ Đào Nha. Trong trận bán kết ngày 6 tháng Bảy, đội này đã hạ đội của xứ Wales với tỷ số ngoạn mục 2-0. Cầu thủ Cristiano Ronaldo vẫn là ngôi sao sáng chói.
Trận chung kết vào ngày 10 tháng Bảy, đội banh của Bồ Đào Nha đã đánh bại đội Pháp chủ nhà, với tỷ số 1-0 trong phút thứ 109 lúc đá hiệp phụ thứ nhì, do công của cầu thủ da đen Eder. Bồ Đào Nha lần đầu tiên đã lên ngai vàng vô địch Âu Châu 2016, và lãnh giải 30 triệu Âu kim. Số tiền này chia cho các cầu thủ, mỗi vị trên một triệu. Xưa nay làm ra tiền là công của hai bàn tay chứ công của hai bàn chân bao giờ, thế mà hai bàn chân đá banh đã không phải đẻ ra trăm ra ngàn mà những trên một triệu đồng! Túc cầu muôn năm!
Ông ODP vui vẻ nói tiếp: Chưa hết đá banh đâu bà con ơi. Chúng ta hãy nghỉ dưỡng sức ít lâu để chờ xem trận thư hùng giữa hai đội vô dịch Nam Mỹ và Âu Châu, Copa America 2016 Chile và Euro 2016 Bồ Đào Nha, sắp xảy ra.
Hết chuyện đá banh, các bà quay vào ông ODP và Anh John đòi 2 vị này đưa đi ăn nhà hàng vì 2 vĩ nhân này đã đánh cuộc là đội tuyển Đức sẽ thắng, nhưng thực sự đã thua đậm. Thấy hai vĩ nhân gật đầu đồng ‎‎ý đi ăn tiệm thì Chị Ba lên tiếng ngăn lại:
         -Các bạn ơi, ở dưới phố không có nhà hàng nào nấu ngon hơn món bí tết của bác ODP. Tôi đã được bác đãi bí tết mấy lần, ngon không chê vào đâu được. Xin đề nghị anh John chở Bác ODP đi một siêu thị Canada gần đây để bác mua thịt bò. Mọi người nghe có lý nên đều vỗ tay hoan hô ý của Chị Ba. Anh John và Ông ODP biến đi một nửa giờ rồi về ngay. Và hai người vào bếp làm bí tết. Bữa ăn dã chiến mà ngon lạ lùng. Bác đãi bí tết ‘filet mignon’. Các cụ có biết miếng thịt bí tết này nằm ở vị trí nào trên con bò không? Ông ODP hỏi cả làng như thế, và ai cũng lắc đầu. Ông bèn lấy giấy rồi vẽ hình một con bò và chỉ vào phần sống lưng phía cuối của con bò, ở dưới xương sườn một chút. Miếng thịt chỗ này là ngon nhất. Ta mua về ướp tiêu hành tỏi 10 phút rồi bác chảo lên, chờ cho chảo thật nóng là cho miếng thịt vào, mỗi bên xèo xèo mấy cái là xong. Miếng thịt còn khói ngùn ngụt thì ta cho vào chút nước mắm thật ngon, và ăn với cơm. Các bạn nhớ kỹ nha, người Tây ăn bí tết với magi và bánh mì, còn VN mình ăn với nước mắm và cơm trắng, các bạn đang ăn như thế đây. Các bạn có thấy nó ngon khác thường không ?
        Nó ngon thật các cụ ạ. Bí tết ăn với nước mắm và cơm nha. Ngon hết sức. À, nhớ uống với bia lạnh nữa nha. Cơm trên thiên đàng hay cõi Niết Bàn cũng chỉ ngon tới mức này là cùng, thưa các cụ.
        Như thường lệ, Cụ B.95 đòi nghe anh John kể chuyện cười. Anh này bao giờ cũng sẵn sàng. Anh bèn xin kể cái hay tuyệt vời của chữ TỬ trong tiếng VN.
Rằng một ngày đẹp trời kia cậu con trai mới hỏi bố: Bố ơi ngày xưa người ta gọi vợ là gì? Ông bố trả lời ngay:
-Thời xa xưa, các cụ gọi vợ là nương tử,
-Thời ông bà, ông gọi bà là thê tử
-Thời nay, nhiều lúc mẹ dữ quá bố thường gọi mẹ là sư tử
-Thời mai sau, người ta sẽ gọi vợ là bom nguyên tử.
Bà vợ trong phòng nghe xong câu chuyện hỗn láo của hai bố con thì nổi cơn giận bèn chạy ra với nét mặt hầm hầm :
-Bố con mày muốn một trận nhừ tử hả?
Hai bố con sợ quá liền chắp tay đọc câu kinh quen thuộc : Lạy Chúa, xin cứu chúng con trong giờ lâm tử Amen’.

Trà Lũ

          LTS: Bạn đọc đã có bộ ‘ Chuyện Cười Trà Lũ Toàn Tập’ chưa ? Một bộ gồm 4 cuốn sách 300, 400, 500, 600 chuyện, có hơn 1800 tiếng cười. Tiếng cười là thuốc trường sinh, một tiếng cười bằng 10 thang thuốc bổ. Laughter is the best medicine.  Đây là món quà rất qu‎‎ý và trang nhã, cho mình và tặng thân nhân. Giá $ 85 Mỹ kim hay Gia Kim. Xin liên lạc trực tiếp với tác giả: petertralu@gmail.com
Trà Lũ (bên phải) và Nguyên Nghĩa, ảnh chụp tháng 6/2016

Nguồn: Tác giả gửi

Tuesday, 5 July 2016

Thơ của các tác giả Hồn Trẻ 20

sóc trăng tháng chạp ngày về

Lâm hảo Khôi

Thì đốt cho tan trời khói sương
Người đi như kính vỡ chân tường
Ta về chăn chiếu ôm nhau hỏi
Cần thơ Cần thơ Nguyễn thị Hường

Chiều mưa chiều mưa hẻm lầu chuông
Vai em đời nặng tiếng kinh buồn
Mắt sâu ngọn nến hồng đêm nguyện
Em chắc gì vui chuyện cuối cùng

Cần thơ Cần thơ mây trắng bay
Niềm riêng em gói chặt trên tay
Phải chi làm dấu mà em được
Chung mái thuyền ta dạo bến này

Sóc trăng Sóc trăng khi ta về
Cắm xuống ngọn sào nước chảy xiết
Lao xao tiếng sóng đùa theo ghe
Rượu chắc gì say đêm vĩnh biệt.

Lâm hảo Khôi

Nguồn: Tuyển tập 6 nhà thơ Úc châu, Australia 2010
















Ảnh: Lâm hảo Khôi (ngồi bên phải) chụp với Phù Sa Lộc (bên trái), Cần thơ, chiều 13.4.2016.




Monday, 4 July 2016

Những bài viết khác

TUẤN KHANH

Quê hương này không để bán

Cuộc họp báo công bố nguyên nhân thảm họa biển Việt Nam giới thiệu rõ một màn trình diễn thô vụng. Formosa Hà Tĩnh đột nhiên trở thành trẻ nhỏ, được chính phủ Việt Nam dắt tay ra trước mọi người, quẹt nước mũi, khóc và nói thuộc lòng lời xin lỗi. Ngay sau đó mức bồi thường 500 triệu USD được công bố như tiếng búa tòa.
Chưa ai kịp có ý kiến, chưa ai kịp nói những khúc mắc trong lòng mình thì vài tiếng đồng hồ sau, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã vội vàng ra lệnh lên kế hoạch để sử dụng 500 triệu USD bồi thường. Mọi thứ bị đặt vào bối cảnh như chuyện đã rồi. Số phận con người Việt Nam, biển quê hương Việt Nam cứ như việc đã rồi.
Chưa hề có cuộc điều tra nào thật sự cho biết mức tổn hại của 250km bờ biển Việt Nam bị hủy hoại, nguy hiểm tồn đọng thế nào. Hơn một triệu người phải từ bỏ cuộc sống ổn định của mình, chuyển đổi sang nghề nghiệp khác mong sống sót, rồi sẽ phải bù đắp ra sao, và bao lâu? Lịch sử ngàn năm của một quốc gia sống với biển, thịnh vượng với biển, nay phải đành gầm mặt lìa bỏ mọi thứ. Thậm chí ghê sợ hơn, là phải bỏ trống, đành buông cả một vùng quê hương mà Trung Quốc đang ngày đêm háo hức lấn chiếm. 500 triệu USD đó, có nghĩa lý gì?
Vậy câu hỏi ở đây là, những nhà lãnh đạo Việt Nam hài lòng với số tiền ấy, hay nhân dân Việt Nam đồng ý với số tiền 500 triệu USD ấy? Những lời xin lỗi và con số khoán vội ấy, chắc vẫn chưa kịp tính vào 84 ngày người dân cả nước sôi sục đòi minh bạch, bị công an, thanh niên xung phong, trật tự đô thị…  đánh đập, giam cầm, kết tội theo lệnh trên vì cho là bị “xúi giục”. Ba tháng mà Bộ trưởng Tài nguyên Môi trường Trần Hồng Hà nói rằng ông “nặng trĩu”, liệu có giải quyết được những lời nói dối thô bỉ của các cấp chính quyền đã lừa gạt nhân dân về việc biển sạch và cá an toàn?
Hàng loạt ngôn luận lừa dối nhân dân như của Phó chủ tịch UBND Hà Tĩnh Đặng Ngọc Sơn hay của thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường Võ Nhân Tuấn vẫn còn đó. Ai sẽ từ chức vì lòng tự trọng hay bị cách chức vì danh dự của đảng mà họ đang phục vụ? Nếu họ vẫn tiếp tục tại vị và phát ngôn, thì mọi điều lừa dối trơ tráo ấy, là chủ trương lớn của ai?
Thật bất ngờ, không phải là Formosa Hà Tĩnh xin người Việt Nam tha thứ, mà chính phủ Việt Nam lại là phía cất tiếng kêu gọi nhân dân hãy độ lượng và tha thứ. Đại nghiệp Formasa Hà Tĩnh lại cứ như trẻ nhỏ, đáng thương đến mức chính phủ Việt Nam phải đứng sau lưng, dùng phương thức cấu bám vào lòng thương người của dân tộc Việt Nam, cố dàn xếp một thảm họa. Biết tả làm sao nhỉ? Giờ đây, những người Việt bị đẩy đến khốn cùng ấy, lại phải vuốt thẳng áo rách, bị thúc đứng lên, cố mỉm cười nhân ái đến kiệt sức trên quê hương mình.
Có lẽ trong tư duy của những người lãnh đạo hiện nay, tiền là giải pháp quan trọng nhất, có thể đổi được mọi thứ. Việc đổi tương lai của người Việt bằng tiền, qua kịch bản giải quyết khủng hoảng cho Formosa, lại gợi nhớ rất nhiều về chuyện người dân bị chết nơi đồn công an, bị đánh đập vô cớ, bị nhổ vào mặt, luôn được giải quyết đơn giản bằng nụ cười thành khẩn đểu giả của kẻ gây tội, và một số tiền.
Mạng người hay số phận một quốc gia đâu thể đổi bằng tiền như suy nghĩ của những kẻ quen thói phủi tay. Tiền chỉ là đáp án của những kẻ trọc phú, lừa lọc, toa rập muốn xóa nhanh sự kiện. Việt Nam là một dân tộc có lòng tự trọng và có quốc pháp. Phương thức chọn đáp án nhanh, quy đổi đơn giản bằng tiền chính là một cách gây tổn thương cho lòng tự trọng của người Việt và sỉ nhục quốc pháp. Hãy nhớ, quê hương và tương lai dân tộc không bao giờ có thể để bị mặc cả bằng tiền!
Ông Bộ trưởng Trần Hồng Hà nói phải phải mất đến 84 ngày “đấu tranh” mới có kết quả về nguyên nhân của thảm họa. Cám ơn ông đã gợi ý: Ai trong đất nước này là loại thế lực khiến một chính phủ phải “đấu tranh” đến suốt 84 ngày? Hóa ra, có một thủ phạm nào đó, rất ghê gớm mà chính phủ phải mất đến gần 3 tháng để vượt qua. Hôm nay Formosa Hà Tĩnh đã thú nhận và cúi đầu, thì sao thủ phạm im lặng ấy, lại vẫn nấp trong bóng tối sau cuộc “đấu tranh”?
84 ngày thật mệt mỏi của Chính phủ, nhưng rồi cũng chỉ nhằm góp chung kết quả của những người dân Việt Nam bình thường đi tìm một sự thật, về một tia sáng của công lý. 84 ngày ấy, của hàng chục triệu người Việt mất ăn mất ngủ, lo toan cho số phận của mình, của biển, của cá, của quê hương. Rất nhiều người trong đó có cả câu trả lời nhanh hơn một hệ thống có hàng chục ngàn nhà khoa học, có hàng ngàn công an, dùi cui và hàng rào kẽm gai nhưng tê liệt trước thực tế.
Những câu hỏi đặt ra trong bài viết này về cuộc họp báo, có lẽ cũng không cần lời đáp, vì ai ai cũng đã hiểu. Mọi thứ đã thành một thông điệp im lặng chuyển vào dòng máu nóng thức tỉnh của mỗi đứa con da vàng trên đất nước này.
84 ngày để có kết quả của Chính phủ – chỉ xin nhắc thêm rằng đừng quên số phận những người thợ lặn bị nhiễm độc ở Vũng Áng đã chết và đang bệnh tật. Đừng quên 155 trẻ em Đông Yên vì bị chính quyền dành đất cho Formosa mà phải thất học suốt 2 năm, bên cạnh sự đe nẹt của công an. Đừng quên hàng trăm những đoàn viên thanh niên Cộng sản ngây thơ tin theo mệnh lệnh lừa dối của cấp trên để cùng nhau tắm biển vui đùa làm thí điểm. Đừng quên hàng trăm công chức, dân chúng cả tin hưởng ứng ăn cá để giúp chính quyền xóa một sự thật rằng họ và những người khác sẽ không có một tương lai.
Cũng đừng quên những con người âm thầm trong 84 ngày đó, cật lực đưa tin, ghi hình, chuyển cảnh báo đến cho người dân được biết về thảm họa. Họ dấn thân không vì tiền, cũng không vì bị xúi giục, bất chấp cả những nguy nan từ phía chính quyền để đưa bằng được sự thật đến cuộc sống. Như chiến binh Pheidippides chạy đến thành Arena để báo tin về cuộc chiến Marathon phải vượt qua rất nhiều gian truân. Còn những con người Việt Nam nhỏ nhoi ấy thì phải vượt qua mọi thứ rình rập, thậm chí là mọi loại ngôn luận từ những kẻ thù của công lý và sự thật, như Bộ trưởng Bộ Thông tin và Truyền thông Trương Minh Tuấn, để đốt lên những ngọn đuốc giữa đêm đen.
Có một thông điệp đánh kính trọng và cao cả được đưa đến từ những con người vô danh ấy. Hãy lắng nghe từ dòng máu và nhịp tim Việt Nam đó, thông điệp được gửi đi như sấm động: Quê hương này không để bán.
Tuấn Khanh


Nguồn: https://nhacsituankhanh.wordpress.com/2016/07/02/que-huong-nay-khong-de-ban/