Thơ
MAI THẢO
trước tượng
Chúa tử hình trên gỗ đóng đinh
Nghìn sau tôi tới đứng im nhìn
Thấy trưa đổ bóng từ trên tượng
Xuống nhói vai mình thánh giá in.
không hiểu
Thế giới có triệu điều không hiểu
Càng hiểu không ra lúc cuối đời
Chằng sao, tới lúc nằm trong đất
Đọc ở sao trời sẽ hiểu thôi.
về nhà
Đi vắng từ xa trở lại nhà
Bộ đồ cũ mậc, lấy trà pha
Tựa lưng vào vách tường thân thuộc
Trong cõi riêng buồn thấy lại ta.
ý thức
Sáng sáng chiều chiều óng ánh siêng năng
Như đóa vệ tinh nghìn ngày trái đất
Bay hết mặt trăng bay hết mặt trời
Đêm hoang đường nghiêng, sáng hồng sự thật
Cơn mộng dữ còn uy nghi khuôn mặt.
Mai Thảo
(tạp chí Văn, số 62, tháng 8 năm 1987, xuất bản tại Westminster, California, Hoa Kỳ)