Friday, 30 March 2018

Những tác phẩm khác

Thơ

MAI THẢO














trước tượng

Chúa tử hình trên gỗ đóng đinh
Nghìn sau tôi tới đứng im nhìn
Thấy trưa đổ bóng từ trên tượng
Xuống nhói vai mình thánh giá in.

không hiểu

Thế giới có triệu điều không hiểu
Càng hiểu không ra lúc cuối đời
Chằng sao, tới lúc nằm trong đất
Đọc ở sao trời sẽ hiểu thôi.

về nhà

Đi vắng từ xa trở lại nhà
Bộ đồ cũ mậc, lấy trà pha
Tựa lưng vào vách tường thân thuộc
Trong cõi riêng buồn thấy lại ta.

ý thức

Sáng sáng chiều chiều óng ánh siêng năng
Như đóa vệ tinh nghìn ngày trái đất
Bay hết mặt trăng bay hết mặt trời
Đêm hoang đường nghiêng, sáng hồng sự thật
Cơn mộng dữ còn uy nghi khuôn mặt.

Mai Thảo
(tạp chí Văn, số 62, tháng 8 năm 1987, xuất bản tại Westminster, California, Hoa Kỳ)

Wednesday, 28 March 2018

Hồn Trẻ 20 và bạn hữu


HẸN LẠI KIẾP MAI
(bát vĩ đồng âm)

Đã từ lâu lắm cạn nguồn thơ
Có lẽ nào ai thích đợi chờ
Đối tượng hững hờ không muốn nhớ
Người yêu lơ đễnh chẳng say mơ
Nhiều khi vẫn ngóng... nhìn ra ngõ
Mấy buổi thường lo... tưởng hết giờ
Rồi đến một ngày mình khất nợ
Kiếp sau may mắn nối đường tơ...
Trịnh Cơ
Paris 15/03/2018

Bài họa

CẢM TẠ NGƯỜI THƠ
(bát vĩ đồng âm)

Bao lần em muốn gởi vần thơ
Từ tạ ơn anh vẫn đợi chờ
Tình nghĩa xa xôi lòng vẫn nhớ
Bóng hình mờ ảo dạ còn mơ
Đôi khi hờn giận không vin cớ
Lắm lúc buồn vui chẳng kể giờ
Tâm tưởng còn thương ai chốn nớ
Sao đành lặng lẽ dứt đường tơ!

NS-Canada


Sunday, 11 March 2018

Hồn Trẻ 20 và bạn hữu

Thơ Họa
 

















Đi Biển     

Mây có bao giờ trôi dưới nước
Mà sao đáy biển gợn cơn sầu
Một phen chấp chới trên hoang đảo
Ngàn thủa chênh vênh trước bóng câu
Tàu đã buông neo về phố thị
Đò chưa rời bến bỏ giang đầu
Hải âu thấp thoáng hay buồm lạc
Để khiến người phiêu bạt tới đâu...

Cao Mỵ Nhân
Hawthorne, Mar 5th 2018


Về Đâu? 

Trăng đã chìm sâu trong đáy nước
Đêm dài thao thức khó vơi sầu
Thời gian vùn vụt như cơn gió
Năm tháng lướt nhanh tựa vó câu

Sương xuống lạnh lùng nơi cuối bãi

Canh tàn lưu luyến thuở ban đầu
Thuyền ai trôi giạt không bờ bến
Lạc lõng mình ta biết đến đâu?


Ngàn Sau