Thơ
NGÀN SAU
TÌNH BUỒN
Buồn
quá làm thơ để giải buồn
Sầu
tình dang dở mảnh tình suông
Quay
về quá khứ tuôn giòng lệ
Nghĩ
tới tương lai lạc phách hồn
Đêm
ngủ chập chờn nghe tiếng sóng
Sương
giăng bàng bạc chắn song buồng
Âm
thầm một bóng đèn hiu hắt
Văng
vẳng đâu xa mấy đợt chuông!
NGÀN SAU
Bài
họa
ĐÁNH THỨC
Mái
đẩy chèo khua não nuột buồn
Thuyền
trôi lơ lững nước êm suông
Mây
ngàn giữ gót nơi hoang vắng
Nước
biếc neo chân chốn mộng hồn
Tâm
tự nhủ sầu đau một kiếp
Lòng
hằng mơ thánh thót lời chuông
Đâu
đây ríu rít đôi chim hót
Đánh
thức ngày lên toả sáng buồng!
PHƯỢNG HỒNG
MỘNG XƯA
Hình
ảnh ngày xưa tưởng biến rồi
Ai
ngờ lảng vảng mãi không thôi
Nằm
đêm vẫn nghĩ mình say mộng
Thức
giấc thì hay chuyện đổi đời
Cảnh
cũ tiêu điều lòng thổn thức
Tình
xưa dang dỡ dạ chơi vơi
Tha
phương kỷ niệm hoài nhung nhớ
Ảo
ảnh trần gian khó chuyển dời!
NGÀN SAU
NGƯỜI XA RỒI
Người
đã đi rồi đi tận đâu?
Một
mình ta thức suốt đêm thâu
Song
thưa bóng tối vờn ma quái
Gối
chiếc chăn đơn ứa lệ sầu
Vạn
dặm đường trường tình chất ngất
Quê
nhà thương nữ phận buồn đau
Ngàn
mai trùng điệp chen đồi núi
Mỏi
mắt chờ trông bạc mái đầu!
NGÀN SAU