Thơ mùa lễ Vu Lan
MƯA DẦM THÁNG BẢY,
Trời tuôn lệ mãi, chạnh hồn thơ
Nhớ đến song đường vận nhỡ cơ
Đôi lúc dạ sầu nên nghĩ quẩn
Những khi tâm rối lại than vơ
Mưa dầm tháng bảy đen trời đất
Nắng ửng làn mây sáng tứ thơ
Vùng đất bình yên trên lũng thấp
Khói trầm toả khắp, ngát hương mơ.
PHƯỢNG HỒNG
NHỚ ƠN CHA MẸ
Nhớ Mẹ, thương Cha thảo ý thơ
Cuộc đời lam lũ lúc hàn cơ
Nay về âm cảnh nơi yên tĩnh
Gĩa biệt trần gian cõi vẩn vơ
Chăm sóc mộ phần luôn ấm cúng
Đáp đền công đức thuở ngây thơ
Giỗ Ba tháng Tám gần tròn giáp
Mẹ mất ba năm tưởng giấc mơ!
THIÊN HẬU
SIÊU THOÁT,
Loay hoay trời đã vào thu
Nhành hoa cánh mỏng âm u ráng chiều
Cảnh quang bồi chút hoang liêu
Chợt xao xuyến mối tình phiêu quặn buồn!
Lau dòng nước mắt chực tuôn
Đau lòng chua xót tim non tê hoàng
Biết rằng dẫu có ca than
Nỗi niềm đau đáu khóc van đôi nhà!
Nắng chiếu vàng đóa hồng hoa
Lung linh vạt áo, Mẹ Cha nay còn
Phận ai phần số bèo đong
Thêm màu mờ nhạt não lòng xót thương...
Biết chăng thăm thẳm dặm trường
Cô đơn gặm nhắm mơ thường giấc trưa
Hay là trong lúc gió mưa
Âu lo thiếu hụt “búng lừa cá xương”
Dáng cò in dấu quê hương
Cây đa,liễu trúc dễ mường tượng thôi
Cuộc đời dâu bể đầy vơi
Trần gian hối hả xoáy tơi bụi tàn
Chắp tay xin Phật khai truân
Mang đi phiền muộn dư vang dấu ngàn
Đếm bao lần chuỗi hạt tràng
Mẹ Cha siêu thoát,vinh quang sang bờ.
PHƯỢNG HỒNG
Nguồn: Tác giả gửi