Thơ Thương Tử Tâm
Đất khách hành
*gửi Chính và Thoại
(Bài thơ nầy được viết sau khi đọc bài thơ
Biên Cương Hành của Thi Sĩ Phạm Ngọc Lư)
Đất khách núi cao và biển rộng
Sống dài chảy mãi biết về đâu
Hề chi ly hương thành ly biệt
Mồ chôn đâu đó cũng quê ngươi
Hề chi tình phân ly một kiếp
Em ở đâu bên kia chân mây
Ta ở đâu chiều nay bên nầy
Bao mùa tuyết phủ không thấy nắng
Bao mùa hạ lửa cạn sông đầy
Hề chi em ta đâu thèm khóc
Ngày về chắc không có bao giờ
Quê cha đất tổ thời ly tán
Súng gươm chôn dưới huyệt sơn hà
Hề chi em ta đâu có khóc
Biết bao người đi không trở lại
Nhũng hồn ma không chốn náu nương
Những hồn ma khao khát quê hương
Nỉ non khóc huynh đệ tương tàn
Vết thương năm mươi năm rỉ máu
Thuốc thang thống nhất vẫn chưa lành.
Thôi em ơi! chẳng qua vận nước
Anh hùng lỡ vận bất phùng thời
Hề chi em ta còn rượu uống
Thì đời còn được ít ngày vui
Cũng đành tình em qua rất vội
Như thể là một bóng chim bay
Chiều nay một đóa hồng tươi nở
Rất tình cờ trên dặm trường đời
Rất tình cờ ta chẳng còn nhau
Rất tình cờ đến anh không hiểu
Sớm chiều nước mất bởi vì đâu
Hoa sẽ tàn chiều mưa dông bão
Tội tình chi con sáo sang sông
Trách chi đò ngang quên đò dọc
Trăm năm tình cũng đã rêu phong
Hề chi em bên nầy đất khách
Mơ về cố quận muốn đề thơ
Thơ đâu bắt nổi cầu đưa đón
Để người đi còn có ngày về.
Về đâu về đâu trời đất khách
Ta nửa đời mất nước lưu vong
Một chút tình hờ em cũng phụ
Ngựa thôi đã mỏi vó đường cùng
Hề chi thiên tài thời mạt vận
Giai nhân đâu đó đứng bên trời
Dưới trăng mài lại gươm chờ bén
Thề hẹn kiếp sau có một ngày
(Nam quốc sơn hà Nam đế cư).
Thương Tử Tâm