TRẦN KIÊU BẠT
Khóc đi yêu dấu tình tôi
Lâu lắm chân anh mới dạt về
Tưởng chừng đôi đứa đã sơn khê
Thăm em buồn lắm trời mưa xuống
Nhà nhỏ đèn lu lạnh bốn bề
Mẹ già tóc bạc hơn mùa trước
Thêm chị theo chồng thôi ở đây
Riêng em đời chẳng thêm gì khác
Chỉ một hồn xưa chết mỗi ngày
Giọng thầm em trách như là khóc
Sao chẳng bao giờ anh viết thư
Để em còn nghĩ là anh nhớ
Tình em vô vọng mấy năm dư
Lâu lắm rồi em anh chỉ sống
Chút mộng đêm tàn cơn gió rung
Nhắc làm chi nữa mà đau lắm
Nghe đang nhỏ máu xuống lòng anh
Em hiểu giùm cho không nói hết
Dao đời nhát mạnh chém hằn thêm
Thuyền chao buồm rách mà chưa nghỉ
Sương gió ngày mai biết nổi chìm
Lụn xuống đêm nay lời tuyệt vọng
Gởi em thôi nhé biệt nhau luôn
Thời gian, anh hiểu rồi chôn hết
Chuyện một tình yêu quá đỗi buồn.
Trần Kiêu Bạt
(Trích từ Người Đồng Hành Quanh Tôi của Ngô Nguyên Nghiễm)
================
Tiểu sử văn học
TRẦN KIÊU BẠT
Tên thật: Lê Tấn Nhứt
Sinh năm 1948 tại An Bình Cần Thơ
Tác phẩm đã hoàn thành:
Thơ Tù Binh, 1969
Dù Người Là Ai Xin Hãy Đến, 1970
Trần Gian Đã Mất, 1973
Mười Bài Tỏ Tỉnh, 1974
Thơ Gởi Đỗ Kim Hương, 1975
Thơ in chung, tiêu biểu:
Lãng Mạn Đời Trăng (NXB Mũi Cà Mau, 1989)
và nhiều tuyển tập khác…
Trần Kiêu Bạt cộng tác nhiều tạp chí văn học, nhưng đó không phải là sự đam mê trong phương thức hoạt động văn nghệ của anh. Bản chất rất lãng bạt, phóng khoáng không làm anh gò bó trong mọi vấn đề vật chất hay danh vọng với nhân gian. Điển hình, đến nay Trần Kiêu Bạt cũng chưa có một tác phẩm in riêng cho chính bản thân, dù rằng năm 1975, nhà xuất bản Khai Phá cũng đang lên khuôn thi tập Dù Người Là Ai Xin Hãy Đến, nhưng thời cuộc khiến tập thơ chịu chung số phận, không ra mắt được bằng hữu văn nghệ. Đến nay, không hiểu Trần Kiêu Bạt đã có được bao nhiêu tác phẩm, nhưng điều được biết chắc chắn trước 1975, anh đã hoàn thành hoàn chỉnh 5 thi tập. Và những bài thơ rải rác không kể xiết, rơi rớt nhiều nơi mà chính Trần Kiêu Bạt cũng không ước lượng được. Minh chứng, ví dụ phần giới thiệu nhà thơ Đoàn Kế Tường trong tập 2 này, có đưa một bài thơ xuôi Trần Kiêu Bạt, mà tôi tra hết trong các thi tập vẫn không thấy vết tích anh lưu lại. Sống với bằng hữu cực kỳ khoáng đạt, nhã nhặn với từng tình cảm cho – nhận với anh em, sự rộng mở của một chân tâm hình như trăm năm có một. Nơi tư gia của Trần Kiêu Bạt bao giờ cũng đầy đủ anh em văn nghệ khắp miền, không ngớt tiếng ngâm thơ, sên phách, và sáng tác… Hầu như, tất cả tấm lòng bát ngát của đồng bằng Nam bộ đều quy tụ về chan chứa tại gia đình anh. Từ song thân, đến huynh đệ của Trần Kiêu Bạt như một vòm ánh sáng bát ngát tình người với tài hoa tuyệt diệu ở nhiều bộ môn nghệ thuật.
Sự ra đi đột biến của Trần Kiêu Bạt ngày 22/06 âm lịch/2005 (Ất Dậu), đã làm đau lòng bao nhiêu người ở lại. Vĩnh biệt một tài hoa và một tâm hồn trượng nghĩa, lãng bạt… bao giờ cũng ghi nỗi nhớ vô cùng trong lòng bằng hữu quanh cuộc sống.
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
(Trích từ Người Đồng Hành Quanh Tôi)
================
TRẦN KIÊU BẠT
Tôi còn biết nói gì hơn
Cám ơn em
Những buổi đưa về
Con đường đê mê
Dìu nhau dưới tối
Cám ơn giàn hoa nhà ai đưa hương trong gió
Không gian im vắng
Bóng tối rất đầy
Để anh được nghe con tim em đắm say
Đập qua làn lụa mỏng
Cám ơn cơn mưa bất thần tháng bảy
Tìm chỗ trú chân
Mái hiên lẫn khuất ngày nào
Anh như bọt nước lao xao
Hôn em lần nhứt
Cám ơn mẹ hiền
Cám ơn chị tốt
Cám ơn bữa cơm chờ đón ân cần
Cám ơn căn gác nồng nàn
Những đêm mưa dột
Em đã kể lại đời mình
Trao anh gìn giữ.
Trần Kiêu Bạt
(Trích từ Người Đồng Hành Quanh Tôi của Ngô Nguyên Nghiễm)