Monday, 7 November 2011

Lời Bạt tập thơ Lâm Hảo Khôi

Người Như Lá Biếc

Nguyên Nghĩa

          Bạt thường được viết như một lời giới thiệu trang trọng cho một tác phẩm cần có cái bề thế. Trường hợp tập thơ này có lẽ khác hơn. Thi sĩ Lâm Hảo Khôi lớn tuổi hơn tôi, bắt đầu cầm bút trước tôi và sáng tác đều hơn tôi. Chúng tôi từng đứng chung trong nhóm thơ Hồn Trẻ 20 bên nhà từ những năm 1960. Khoảng 1993 cho đến gần đây, tôi thường đăng thơ Lâm Hảo Khôi trên tạp chí Tự Do xuất bản tại Canada. Đặt bút viết lời bạt này, tôi hi vọng làm đẹp thêm đôi chút cho tập thơ Lâm Hảo Khôi vốn có sẵn những bài thơ rất đẹp rồi.
          Trong huyết quản của Lâm Hảo Khôi và trong những nhịp đập của thơ Lâm Hảo Khôi, người đọc nghe được dòng chảy của sông nước miền Tây, thấy được bầu trời miệt Hậu giang, nơi vạn dặm vẫn quê nhà của tác giả.
Nhìn ảnh người trao, sân đất cũ
Trời xanh như có bóng mây bay
Mẹ đi tháng tám không về nữa
Đem buồn Bố Thảo gởi sang đây.

Sông đâu biết khi vui về biển lớn
Là mang tôi đi bỏ nước xa nhà.

Cây khế vàng trái chín rụng đầy sân
Em nhớ đêm xưa chị nói một lần
Chắc buồn lắm khi rời xa Nhơn Mỹ.

Thôi ngủ lại bến nào êm ái nhứt
Võng đưa sầu kẽo kẹt Lục Vân Tiên.

          Ai hát nghêu ngao bài vọng cổ
          Đêm tàn, ghe chiếu lạnh người ơi.

Nhớ Cần Thơ rất là lâu
Nhớ câu lục bát bắc cầu tôi - em.
...

Bên cạnh cái nét hồn hậu trong thơ Lâm Hảo Khôi, còn có thêm chất lụa-là, tạo nên sự óng- ả mượt-mà cho thơ Lâm Hảo Khôi.
Sao chị hay thêu những đóa hoa vàng
Sao chị để mắt sầu như sơn nữ.

Em chợt đến khi vườn tôi chợt biết
Lá xanh màu đâu hẹn buổi vàng hoa
Trời xanh ngắt đâu hẹn ngày nắng ấm
Đêm mênh mông đâu hẹn bóng trăng ngà.

Mây trắng ở trong vòng cẩm thạch
Mang hồn Tố Nữ mấy mươi năm.

Em bước qua đường tà áo thêu bông
Thấy trên tay anh mấy cành hoa nở.

Này em giữa những hạt mưa
Giữa hai nốt nhạc là vừa mất nhau
Giữa ngày nắng đợi chiêm bao
Giữa đêm là những vì sao xa người.
...

Phảng phất khắp trong tập thơ này, bóng những chiếc áo bà ba, nếu không hiển hiện ngay trước mắt thì cũng in đậm trong ký ức. Điều đó, tôi nghĩ, là từ niềm nhớ thương người mẹ của Lâm Hảo Khôi đã mất tháng tám năm nào ở quê nhà. 
Nhìn ảnh người trao, sân đất cũ
Vẫn hiền đôi vạt áo bà ba
Hoa bưởi mang hương về mỗi tối
Lòng ai sóng vỗ dưới hiên nhà.

Mưa đâu biết tôi thương người đứng đợi
Vẫn vô tình rơi ướt áo bà ba.

Thương chiếc áo bà ba đen của ngoại
Mùi nước sông pha với nắng chang chang.

Tháng chạp về tháng giêng thơm lúa mới
Áo bà ba mẹ có đợi ngoài hiên.

Tôi khôn lớn cũng trên dòng sông đó
Hay thả hồn mơ vạt áo bà ba.

Hỏi mưa mắc cỡ nghiêng vành nón
Sao áo bà ba ướt trắng lưng.
...

Lẽ ra Lâm Hảo Khôi đã in tập thơ đầu tay từ lâu rồi. Lâm Hảo Khôi sáng tác nhiều và hầu như tất cả các bài thơ của Lâm Hảo Khôi đều đầy sức rung cảm như nhau. Thơ anh đăng trên nhiều tạp chí văn học. Gần đây Lâm Hảo Khôi cho in thơ anh trong Tuyển Tập 6 Nhà Thơ Úc Châu (2010). Mãi đến bây giờ mới có Người Như Lá Biếc là tập thơ riêng một tác giả Lâm Hảo Khôi.
Tôi bâng khuâng xếp tập thơ lại, tưởng trước mắt một nỗi nhớ trải dài từ chữ đầu tiên đến chấm câu cuối cùng.
Ngồi đây nghe ấm trời xanh cũ
Tưởng có trong mây bóng mẹ về.

Sao ấm được mái đời nhau trống trải
Bởi đêm dài bóng ngả áo người đi.

Chị có về thăm khu vườn cũ
Hái dùm em mấy đóa hoa tàn.

Mẹ tôi mắt đỏ buồn trong khói
Cười để mênh mông tiếng thở dài.
...

Nếu có ai bàn về thơ, viết về thơ, đọc thơ và thưởng thức thơ Việt Nam, mà ở đó không có thơ Lâm Hảo Khôi thì sẽ là một thiếu sót. Tôi tin rằng, mọi sự thiếu sót đều đáng tiếc.

NGUYÊN NGHĨA
Toronto, 1 tháng 7-2011

No comments:

Post a Comment

Note: only a member of this blog may post a comment.