TƯỞNG NIỆM 4 NĂM NGÀY MẤT
NHÀ THƠ VÕ MINH ĐƯỜNG
T.H.
"Bên khung cửa mặt trời" là tập thơ đầu tiên và cũng
là duy nhất trong cuộc đời nhà thơ Võ Minh Đường. Buổi trưa ngày 19.02.2004,
cây bút quen thuộc của miền Tây Nam bộ đã lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng ở tuổi
55, bỏ lại nỗi bơ vơ cho người vợ (nhà giáo, nhà thơ Trúc Linh Lan)* và một
đứa con thơ dại.
Bạn bè văn nghệ miền Tây ai cũng biết và cũng cảm thông cho sự mưu sinh vất vả của Võ Minh Đường. Đời anh chỉ sống bằng nhuận bút, nhuận bút thơ và nhuận bút các bài báo cộng tác khắp mọi tòa soạn từ trung ương đến địa phương. Giờ đây cây bút ấy không còn được mỗi ngày "cày" trên trang bản thảo mỏng manh kiếp người. Riêng những câu thơ của anh thì ở lai trong ký ức nhiều người.
Bạn bè văn nghệ miền Tây ai cũng biết và cũng cảm thông cho sự mưu sinh vất vả của Võ Minh Đường. Đời anh chỉ sống bằng nhuận bút, nhuận bút thơ và nhuận bút các bài báo cộng tác khắp mọi tòa soạn từ trung ương đến địa phương. Giờ đây cây bút ấy không còn được mỗi ngày "cày" trên trang bản thảo mỏng manh kiếp người. Riêng những câu thơ của anh thì ở lai trong ký ức nhiều người.
nhà thơ Võ Minh Đường
Thơ Võ Minh Đường cũng giản dị và đôn hậu như chính con người Sóc Trăng của anh. Hồn thơ Võ Minh Đường cồn cào "Nỗi nhớ đồng bằng":
Ta lại nôn nao. Ta lại nôn nao
Mây ngang bếp chiều âm vang tiếng gió
Dòng sông lở mang bồi bao thương nhớ
Đất ngoại thành mùa hương bưởi, hương cau
Mỗi ngày cặm cụi sống đã cho Võ Minh Đường những câu thơ chân thành như gan ruột. Anh cứ mở lòng ra những buổi chiều nắng dập dềnh sông Hậu, hay những mưa khuya lất phất chuyến phà cuối cùng qua bến Bắc Cần Thơ. Nỗi đời của anh đôi khi đăm đắm những niềm riêng thật lạ:
Khóm tre già hanh hao mắt nhớ
Con chim buồn bỏ giọng hót trên cao
Có lần trong chuyến đi xa bất ngờ nào đó, Võ Minh Đường thảng thốt viết "Đêm từ biệt Cửu Long" để gửi một tâm tình trôi dạt:
Từ biệt vầng trăng
Từ biệt màu trời
Em về vì sao thầm lặng
Thế rồi hôm nay Võ Minh Đường đi mãi mãi. Ở phương trời thăm thẳm nào đó, chắc Võ Minh Đường vẫn nghe người vợ hiền khóc thương anh, đứa con dại chờ anh. Còn những người quen thì chậm rãi đọc đi đọc lại dăm câu thơ thật buồn của anh, để quên để nhớ cho mình, cho người:
Rồi tất cả mòn đi như viên phấn
Ta lạc ta đâu mất giữa đời thường
Chút kỷ niệm còn như dòng mực đọng
Lưng chừng đời để nhớ, để quên thôi…
T.H. (nhà thơ Triệu Từ Truyền)
Bài đăng trên báo Tài Hoa Trẻ
Nguồn: Hoa Đông Phương
do Trúc Linh Lan gửi