Thơ tặng người bạn vong niên
Anh bạn tôi mất vợ
Khăn tang trắng ngang đầu
Từ nay hề! tóc bạc
Tiễn vui đón mối sầu
Nghĩ Tơ ông cũng lạ
Cứ chơi xỏ cuộc đời
Cột từ Nam ra Bắc
Rối nùi một chút chơi
Chị Lạng Sơn dốc núi
Anh kinh rạch đồng bằng
Gặp nhau hồi lâu lắm
Mới đó mấy chục năm
Đầu nhà ca vọng cổ
Góc bếp nhị ò e
Khẩu vị coi mòi hợp
Dẫu đôi lúc ngang phè
Bao nhiêu năm cay đắng
Nhà thơ cái số nghèo
Nằm vắt tay lên trán
Chồng mình vận hạn đeo!
Anh lắng lòng thương vợ
Mần dăm câu thơ buồn
“… Em đừng mê thơ gạ
Chắc chắn đời thong dong…”
Chắc chắn đời thong dong…”
Bạn bè chia ly rượu
Gởi nhau một chút lòng
“… Ngày qua ngày bất tận
Mai mốt chết còn thương.”
Mai mốt chết còn thương.”
Anh bạn tôi mất vợ
Thơ thẩn thấy phát rầu
Trắng một màu tóc bạc
Mắt nhìn vào đâu đâu.
Tác giả viết bài này chia sẻ với người bạn vong niên là thi sĩ Phù Sa Lộc, dịp đám tang phu nhân thi sĩ Phù Sa Lộc.
Nguồn: tác giả nhờ chuyển
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.