TRẦN KIÊU BẠT
Mùa xuân thư
cho bạn ở Mỹ
Thư anh gửi chiều qua tôi mới
nhận
Lòng run lên như thể bị trọng
thương
Nhìn địa chỉ anh đang ở nơi nào đó
Trên trái đất nầy mà không phải Việt Nam
Tôi suy nghĩ anh đâu muốn làm đống rác
Để chan vào cùng những thứ hôi
tanh
Giữa muôn mặt của bọn người
vong bản
Có nơi nào anh tìm được chính anh
Xin cảm ơn về những lời thăm hỏi
Tôi ở đây đời sống vẫn bình thường
Có vất vả vì đang hàn gắn lại
Ba mươi năm trời muôn triệu vết thương
Anh hỏi tôi cho biết điều có thật
Vâng , đồn bót xưa nay thành rẫy thành đồng
Từ đống rác đã mọc lên trường học
Nhà trẻ bay giờ xưa là lầu các bọn tướng quan
Anh đang sống cuộc đời sung sướng nhỉ
Nhưng tôi tin trong tự cội nguồn kia
Hẳn có lúc thầm thương về cố xứ
Giòng máu đau núm ruột đã chia lìa
Ôi quê hương muôn đời là ngọn lửa
Có sưởi ấm anh không băng giá xứ người
Tiếng chim hót có làm anh xúc cảm
Hạ đôi vần rướm máu những đầu tay
Nhớ lửa đạn của một mùa xuân cũ
Như mới hôm qua mà đã bảy năm rồi
Trang thư viết sao lạ từng nét
chữ
Nhớ thương nầy giấy mực cũng buồn thôi
Tôi viết gởi anh đôi lời hoài vọng
Tiếng mùa xuân trời đất dậy lên rồi
Và cánh buồm có thương giòng sông cũ
Gọi gió căng lên thuyền trở về thôi!
12/1982
Nguồn: Phù Sa Lộc chuyển.
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.