Nhân 4 năm ngày
giỗ nhà tôi (2-11-2012)
PHÙ SA LỘC
BÀI
HÀNH VỢ TA
Người xưa ngậm mật nuôi chí lớn
Cơm áo đời thường hề không uổng
Ta nay múa bút đã lâu rồi
Chí bự ngang đầu con tép ruộng
Nuôi ta vợ tốn hai sông cạn
Một dải phì nhiều lúa bạt đồng
Vải đo mươi thước may không chán
Chỉ để lo mình ta đấy thôi
Chí ta, ta biết, hề văn nghệ
Vui thú anh em quên lối về
Một con ngựa sắt mê rong ruổi
Sáng sớm: mù tăm, chẳng thấy:
khuya
Đón ta chiều muộn say như chết
Khật khưỡng chân này hất chân kia
Ở nhà, bạn đến, em lo tất
Cơm nước không nề cả râu ria
Bạn bè một lứa tơi bời rách
Mọi sự đều trông vô nhuận bút
Máu óc vắt run bàn tay kiệt
Không đủ cà phê không đủ thuốc
Khi buồn ớ lún dăm tuần lễ
Thơ chửa làm ra văn chẳng trơn
Việc nhà bề bộn hầm như bễ
Mắng vợ, làm nư, ném cả xoong
Con bệnh. Thuốc chi? Hề, dốt đặc
Chuyện thường ngớ ngẩn cứ như hâm
Văn chương siêu thánh hề ta dạy
Thiên hạ ai người sống thẳng băng
Bạch lạp quá xưa; đèn điện, cũ
Tù mù trứng vịt tối tân hơn
Câu thơ tâm đắc hề ta đọc
Lồng lộng làng trên xóm dưới rầu
Cái giàu ta chẳng màng đâu nhé
Chỉ bẩn ta người gớm bợn nhơ
Nghèo khổ với ta bạn chí thiết
Một lòng trinh tiết với nàng thơ
Quân tử hề ta không thể cắp
Của người dù chỉ một que diêm
Trí thức hề ta không thể bắt
Tay chân mình lấm bụi nhân sinh
Vợ ta quần vén lên tận háng
Chạy gạo nuôi chồng – chuyện tất
nhiên
Nuôi con - ta chẳng bao giờ cản
Đóng thuế - nuôi luôn công nhân
viên
Câu thơ ta viết chưa hề biết
Nịnh lấy vợ yêu một chữ nào
Làm người trung thực nên ta viết
Thơ tặng cho Hường, cho Huệ, Loan…
Chí lớn hề ta không nếm mật
Vợ nhà đắng miệng bấy nhiêu năm
Mây khói ta đi buồn tím ruột
Hưỡn chuyện hà nhân mới ghé thăm
Vợ ta hớn hở mừng ra mặt
Biết chắc mình đang có được chồng!
Cần Thơ, 1-3-1988