Thơ HỒNG PHƯỢNG
ĐÃ TỪNG,
Đã từng một thuở yêu em
Đã từng nghiêng ngả chông chênh tháng ngảy
Đã từng dõi cánh chim bay
Đã từng tìm đến men cay khóc tình
Đã từng khao khát bóng hình
Đã từng mơ dáng em xinh ra vào...
Bây chừ lòng vẫn xuyến xao
Bây chừ mộng vẫn vút cao tận trời
Bây chừ ngồi ngắm mây trôi
Bây chừ ao ước tình bơi ngược dòng
Bây chừ vẫn khắc khoải trông
Bây chừ luống tuổi... còn mong đợi gì!
HỒNG PHƯỢNG
KHOẢNG KHÔNG,
Những ngày nghỉ học lên đồi thông
Để thấy quanh mình là khoảng không
Một khoảng trời riêng không ai biết
Gửi gấm chút tình riêng mong manh
Từ khi thôi học thôi lên đồi
Đâu còn khoảng không cho riêng tôi
Những điều chưa nói còn dấu kín
Sâu thẳm trong tôi đến cuối đời
Tuổi đời chồng chất theo tháng năm
Hình hài nay khác xưa nhiều lắm
Đôi môi mấp máy, chân run rẩy
Mắt đã mờ đi hết tinh anh
Lên lại đồi thông tìm khoảng không
Vẫn thấy trời cao gió lồng lộng
Vẫn nghe lá hát bài xưa cũ
Lại thấy quanh mình là khoảng không!
HỒNG PHƯỢNG
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.