Friday, 9 May 2025

Tác phẩm khác của Hồn Trẻ 20

TRUYỆN NGĂN NGẮN NGUYÊN NGHĨA
 
KÝ SINH
     Đứa em trai vừa bước vào nhà. Người chị từ trong bếp hỏi vọng ra:
     - Đi đâu về đấy? Ăn cơm nhé? Chị dọn...
     - Không. Em ăn ở quán rồi. Bọn em mải xem bóng đá nên mới ngồi lâu thế...
     Nhìn bộ mặt tiu nghỉu của em, người chị thở dài:
     - Lại thua rồi chứ gì?
     - Ừ thì lại thua. Chả là, tuyển Argentina thua cả Ả Rập Xê Út ở lượt trận đầu tiên, nên em "bắt" Pháp. Không ngờ trận chung kết Argentina đánh bại Pháp... 
     Thôi, đến giờ làm việc rồi. Em phải lên mạng đây. Bọn đu càng, cạo móng đang ầm ĩ trên phây. Ngày nào cũng phải đấu đá với chúng nó... 
     Người chị cau mặt mắng:
     - Tiền thì không có, cứ xin hết người này đến người kia gửi tiền về giúp, thế mà vẫn không bỏ cá độ! May có bà chị cả sang Mỹ năm 75, làm tiệm neo cực khổ mới dành dụm được tiền mà gửi về nuôi, không thì em lấy gì sống?

Nguyên Nghĩa (Truyện ngăn ngắn #01)

******

TÀI BIẾN HÓA
    Một ảo thuật gia đại tài, khó có ai sánh nổi và được cả thế giới ngưỡng mộ, từng trổ tài làm cho bức tượng Nữ Thần Tự Do ở New York biến mất ngay trước mắt công chúng.
      Một lần sang Việt Nam du lịch, lúc ông ta đang đi bộ ở Ba Đình thì có người nhận ra ông, chạy theo xin ông chữ ký. Rồi người ấy hỏi ông:
      - Ông có thể làm cho biến mất cái tòa nhà rộng hình hộp ở đằng kia nơi người ta đang xếp hàng ngoài cửa?
      - Tôi làm được chứ. Nhưng tôi không làm.
      - Ông ngại gì ư?
      - Tôi không ngại gì cả. Nhưng nếu người dân nước ông muốn nó biến mất thì tự họ đủ khả năng làm. Nước ông có nhiều ảo thuật gia vĩ đại hơn tôi. Họ có thể biến đất công thành đất tư; biến gánh rau thành tòa lâu đài cực kỳ hoành tráng; biến testkit Tàu thành testkit Việt Á; biến dê của dân nuôi thành chim để họ đi săn v.v... Tài biến hóa đó của họ, tôi thua! 

Nguyên Nghĩa (Truyện ngăn ngắn #21)
(Facebooker Quynh Nguyen Thi gợi ý)

***********

GHÉT
      Trại tù giữa rừng sâu. Không có những bức tường bê-tông, không có song sắt, cai tù được gọi là quản giáo, lính coi tù được gọi là vệ binh... Có thể nói, đây giống Nông Trại Súc Vật (Animal Farm).
      Buổi tối, tôi hay tạt qua chỗ người bạn thân bị bệnh để chào nhau, nói vài ba câu rồi về ngủ.
      Đôi lần tôi thấy vài người nữa cũng ghé thăm bạn tôi. Thường nếu người này không biết người kia là ai thì họ dè dặt ít nói. Nhưng tôi đã gặp họ rồi và biết chỗ ngủ của họ gần bạn tôi nên cảm thấy không ngại lắm.
      Lúc tôi đứng lên định ra về thì một người trong nhóm bạn đó choàng tay qua vai tôi giữ lại:
      - Tôi nói câu này ông đừng giận nghen... Bữa nay có dịp nói chuyện với ông rồi mới thấy, ông cũng... dễ thương. Chớ bình thường...
      Tôi hơi bất ngờ, ngẩn người chưa biết phản ứng ra sao thì ông bạn đó nói tiếp:
      - Bình thường... mới nhìn ông là đã thấy ghét rồi. Chưa cần ông làm gì cho thiên hạ ghét! Bây giờ thì tôi nhận ra ông không đáng ghét như vậy. Thông cảm nghen.
      Tôi nói lí nhí cảm ơn.
      Ông bạn đó vỗ vai tôi thân mật:
      - Ở đời, người ta muốn ghét là cứ ghét. Chẳng cần lý do gì hết ráo!

Nguyên Nghĩa
(Truyện ngăn ngắn #1303)

No comments:

Post a Comment

Note: only a member of this blog may post a comment.