VŨ NGỌC ĐỨC
Nói với người nằm xuống
Nghe không em nhạc chiêu hồn
Dường như từ cổ mộ buồn vọng ra
Người từ huyệt lạnh tha ma
Về chung chén rượu chén trà cùng vui
Người ngàn năm sẽ ngủ vùi
Nghĩ ra chia ngọt xẻ bùi đã lâu
Tương tư hề! Bạc mái đầu
Bằng thơ gọt giũa từng câu mật mềm
Ôi triền miên hơi thở êm...
Đoạn tả về đời chàng
Chàng đi ngựa sải ngang trời
Buổi về tự thú nghẹn lời nói năng
Ta trở về mang nỗi buồn thi rớt
Và người yêu thì đã bỏ đi rồi
Con quỳ lạy trước bàn thờ sướt mướt
Lần cuối cùng ta đáp nghĩa thôi nôi
Thôi giã từ cha giã từ nội ngoại
Tạm biệt bạn bè tạm biệt anh em
Lần mẹ chết cũng mùa nầy năm ngoái
Cuộc đời ta theo đó cũng hao mềm
Những ngày tháng Ba Xuyên ta vẫn nhớ
Từ sinh ra cho đến lớn đến khôn
Cây trái để ăn không khí để thở
Tỉnh Ba Xuyên ta thấy ngọt lịm hồn
Ta ngoảnh lại hơn một lần lầm lỡ
Vốn liếng gì đâu? Thi sĩ nửa mùa
Sự nghiệp trắng tay học hành dang dở
Dăm bài thơ đem bán chẳng ai mua
Ta khốn nạn ta làm con bất hiếu
Ngước nhìn lên, thiên hạ bỉ khinh ta
Ta xin cảm ơn ta xin nhận chịu
Loài ngựa hoang chưa tìm thấy sơn hà.
Vũ Ngọc Đức
(Trích trong "Tác giả tác phẩm - Người Đồng Hành Quanh Tôi", tập V, của NGÔ NGUYÊN NGHIỄM, nxb Thanh Niên 2013)
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.