Sunday, 31 August 2014

Những sáng tác khác

ANH LÀ AI?

Nhạc và lời: Việt Khang
Thế Sơn diễn tả



Nối từ: YouTube - VietFaceTV

Wednesday, 27 August 2014

Thơ của các tác giả Hồn Trẻ 20



BÙI VIÊN MỴ

Bóc lột người

vốn đã bần cố nông
thì phải diệt địa chủ
chỉ có cách đấu tố
đem giết chúng là xong

giết địa chủ mới hòng
lấy của cải chúng được!
chúng nó giàu bóc lột
mồ hôi bần cố nông

ấy đấy là giai cấp
đảng dạy phải đấu tranh
đấu tranh thì chết chóc
chúng chết chẳng thương tình!

bọn tư sản mại bản
cũng bọn bóc lột người
phải diệt chúng mà thôi
lấy tiền muôn bạc vạn!  

đảng chuyên chính vô sản
xưng “đầy tớ nhân dân”
bốn mươi năm đại thắng
nay bạc bể tiền rừng!

thì ra là mục đích
diệt “Mỹ Ngụy” để giàu!
thử hỏi có xứ nào
chính quyền giàu chóng mặt!

ăn cướp đêm là giặc
ăn cướp ngày là quan
“đầy tớ” cướp nhân dân
“đầy tớ” thành triệu phú!

Bùi Viên Mỵ  

Saturday, 16 August 2014

Những bài viết khác

THÁI BÁ TÂN 

Bài thơ số 290


Tự nhiên ghét tên phố -
Đường Mồng Ba tháng Hai.
Ghét cả phố bên cạnh
Là Nguyễn Thị Minh Khai.

Rồi Trường Chinh, Lê Duẩn,
Đại lộ Phạm Văn Đồng,
Ba mươi năm thủ tướng
Mà có cũng như không....


Công viên Lê Văn Tám,
Một ngọn đuốc sáng ngời,
Mà cả người lẫn đuốc
Được phịa để dạy đời.

Rồi nhiều con phố cũ,
Thân quen bao đời nay,
Những cái tên dung dị
Đã đồng loạt bị thay

Bằng tên các lãnh tụ
Của giai cấp vẻ vang.
Đủ các loại lãnh tụ,
Lớn nhỏ và nhàng nhàng.

Hơn nữa, còn nghe nói,
Lãnh tụ chết, cháu con
Chạy xin tên đường phố,
Để được mãi trường tồn.

Đại khái là như thế.
Toàn phố mang tên người.
Những người đáng nghi vấn,
Còn lâu mới “sáng ngời”.

Trong khi lại không có
Tên phố Ngụy Văn Thà,
Một chiến sĩ dũng cảm
Hy sinh vì Hoàng Sa.

Càng nghĩ càng thêm bực.
Uống cà phê mất ngon.
Vũng Tàu trời nắng đẹp.
Thôi, về với cháu con.



Friday, 15 August 2014

Sunday, 10 August 2014

Những bài viết khác của Hồn Trẻ 20

Nguyên Nghĩa

QUÀ TẶNG ĐỜI NGƯỜI

Sự cao cả của việc hiến tủy cứu các bệnh nhân ung thư máu



Lần tái khám thường niên hồi tháng 5 năm 2005, đứa con trai bị ung thư máu của tôi đã được bác sĩ và y tá của Toronto Hospital for Sick Children hôm đó ký tặng một quyển sách có tựa đề I’m Cancer Survivor (tạm dịch: Tôi Là Người Qua Khỏi Bệnh Ung Thư). Bác sĩ nói với cháu ấy rằng: “Cậu hãy đọc để hiểu về mình và biết mình nên làm gì... Nếu cậu có thắc mắc gì, thì tất cả các câu trả lời nằm trong đó”.
Đương nhiên chúng tôi hiểu rằng con trai chúng tôi đã chống đỡ được căn bệnh hiểm nghèo này.
Trong đau khổ, tôi đã thấy hạnh phúc. Vì thế, tôi cầu mong mọi người đều tìm thấy hạnh phúc nếu lỡ họ có phải đau khổ.
Suốt nhiều năm dài ra vào bệnh viện với con, tôi đã thấy những đứa bé, ngay cả còn quá bé mà đã đau khổ vì những căn bệnh thập tử nhất sinh, chẳng hạn như bệnh ung thư. Cùng cảnh ngộ nên tôi dễ dàng đồng cảm với những đứa bé ấy và gia đình chúng, và bằng cách này hay cách khác tôi muốn chia sẻ và an ủi họ như rất nhiều người đã từng chia sẻ và an ủi chúng tôi khi chúng tôi hầu như tận cùng tuyệt vọng. Tôi nhớ lúc đó khoảng năm 1996, anh Út từ Ottawa gọi cho tôi và chúng tôi dùng tờ báo Tự Do kêu gọi những đồng bào có lòng ghi danh hiến tủy để may ra tìm được loại tủy bào phù hợp cứu em Julia Lâm Gia Bình tại Ottawa đang bị ung thư máu trầm trọng. Trước đó chưa bao lâu, tờ báo cũng nêu lên một số trường hợp trẻ em bị ung thư máu tại Toronto, để đồng bào thấu hiểu hơn hoàn cảnh của những em bé cần được thay tủy, vì thời điểm đó hình như ít ai nghe nói về việc thay tủy. Cuộc vận động tại Ottawa nhằm tìm ra tủy bào phù hợp cho em Lâm Gia Bình đã đưa tới kết quả bất ngờ là tìm được tủy bào phù hợp cho một phụ nữ Trung Hoa tại New Jersey. Riêng Julia Lâm Gia Bình lúc đó, loại tủy bào hợp với em là của một người hảo tâm ở Đại Hàn hiến tặng. Điều đó xảy ra nhờ hệ thống ghi danh hiến tủy toàn thế giới (bone marrow donor registry).
Như vậy, người bệnh ung thư máu có cơ hội hiếm hoi được cứu sống, nếu có người sẵn lòng hiến tủy cho bệnh nhân. Cơ hội càng hiếm hoi hơn vì các đặc tính về di truyền, về nguyên quán, về chủng tộc...
Cộng đồng người Việt chúng ta chỉ chiếm khoảng 1% tổng số những người trong danh sách tình nguyện hiến tủy. Với tỉ lệ quá ít đó, cơ hội cứu sống những người bị ung thư máu, hoặc bị các bệnh khác về máu, lại càng hiếm hoi hơn.
Gần đây nhất, tôi được biết một số trường hợp người Việt bị bệnh ung thư máu hoặc các bệnh khác về máu: Chị Lani Nguyễn sinh sống tại Hawaii, có 4 người con, 3 trai 1 gái, nhưng không may là cả 3 anh em trai là Tuấn 16 tuổi, Kevin 15 tuổi, Anthony 13 tuổi, đều bị một loại bệnh hiếm có là Hyper-IgM Syndrome. Tuấn Nguyễn đã qua đời hồi tháng 6-2007, nay còn lại hai đứa em vẫn đang bị bệnh thập tử nhất sinh. Dĩ nhiên không riêng gì các em bé hay các thiếu niên, mà người trưởng thành cũng bị bệnh ấy. Trong số những người trưởng thành bị bệnh ung thư máu, có chị Hằng Nguyễn, 33 tuổi, cư ngụ tại Michigan, Hoa Kỳ. Một phụ nữ trẻ tốt nghiệp Đại học, tên là Michelle Maykin, con gái của chị Hoàng Mộng Thu sinh sống tại San Jose, cũng bị bệnh ung thư máu. Tất cả những bệnh nhân nói trên, và một số người bệnh khác nữa, đang rất cần được thay tủy hoặc thay tế bào cuống (stem cell). Những sinh mạng đang chỉ mành treo chuông ấy rất cần những đồng bào từ tâm tình nguyện ghi danh hiến tủy. Càng đông người hiến tủy thì cơ hội sống cỏn của họ càng đỡ mong manh.        
Tuy nhiên, chúng ta cũng nên biết rằng việc cho và nhận tủy chỉ chính thức diễn ra khi nào registry cho biết tìm được người có loại tủy hợp cho người đang cần thay tủy. Trước tiên người ta chỉ thử máu sơ khởi, sau đó nếu mẫu thử nghiệm (specimen) phù hợp giữa người cho và người nhận trong registry, thì mới cần thử máu tiếp tục. Chỉ cần trích vài giọt máu để thử nghiệm sơ khởi, nhưng biết đâu chừng qua việc đó chúng ta cứu sống được một người đang bên bờ tuyệt vọng. Nếu quí vị ở khoảng tuổi từ 17 đến 50 (tại Hoa Kỳ 18 đến 60) và có sức khỏe tốt, thì quí vị dễ có cơ hội trở thành ân nhân cứu mạng.   
Thiết tưởng nên nhắc lại rằng, việc hiến tủy hoàn toàn tự nguyện. Bất cứ giờ phút nào chúng ta cảm thấy không thích làm điều đó nữa (mặc dù tôi lạc quan nghĩ rằng chẳng lẽ những người có lòng lại đổi ý), chúng ta vẫn có thể đổi ý, rút lui.
Do đó, xin mọi người tiến tới phía trước một cách ung dung thoải mái. Trong tay chúng ta là món quà quí giá nhất: quà tặng đời người.
Nếu có vị nào trong chúng ta cần biết thêm chi tiết về việc hiến tủy hoặc hiến tế bào cuống, cần hiểu thêm về hệ thống ghi danh những người không thân thuộc hiến tủy toàn thế giới (Unrelated Bone Marrow Donor Registry, UBMDR), quí vị có thể vào trang liên mạng của OneMatch tại: www.onematch.ca 
Vào trang OneMatch xong, xin hãy bấm vào hàng chữ  “Donors” phía trên, chọn “Type of Donation”, và chọn “Bone Marrow Donations”. Hoặc, tạm thời, quí vị có thể liên lạc một vài số điện thoại sau đây để được giải thích bằng tiếng Việt: 
Thạch Nguyễn (714) 797-0661, email: tnguyen@ltsc.org hoặc Hoàng Anh Nguyễn (714) 553-0520, email: anguyen@ltsc.org

NGUYÊN NGHĨA
Toronto, 23-1-2008

Nguồn: Tác giả gửi


 

Sunday, 3 August 2014

Những bài viết khác

Chris Chan
VÌ SAO TÔI BỎ FACEBOOK?

Facebook đã từng là một công cụ tuyệt vời. Thật đáng buồn, giờ đây nó không còn (tuyệt vời) như thế nữa và sẽ không bao giờ có thể tuyệt vời được nữa. Trong số những người bạn, tôi là người đầu tiên tạo tài khoản Facebook hồi năm 2007, khi mà trào lưu dùng mạng xã hội mới bắt đầu manh nha.
Tôi đã dùng Facebook để kết nối với những người bạn, người họ hàng, bạn học cũ… bị mất liên lạc từ rất lâu rồi. Sức mạnh của Facebook thể hiện rõ nhất ở khi bạn tìm lại được một người bạn cũ. Nó là một công cụ tuyệt vời bởi vì nhờ có Facebook mà tôi đã có thể tổ chức được khá nhiều các cuộc hội ngộ và tụ tập. Tôi dùng nó hàng ngày, hàng giờ… một cách đều đặn.

"Facebook từng là một công cụ tuyệt vời. Tuy nhiên, giờ đây Facebook sẽ chỉ mang lại cho bạn những phiền toái, rắc rối và… nguy hiểm. Đã đến lúc nói lời tạm biệt Mark Zuckerberg".


Bạn có thể cảm thấy tức giận và khó chịu khi Facebook coi cảm xúc của người dùng như một phần trong chương trình thử nghiệm của họ. Nhưng, bạn không nên ngạc nhiên.

Nhưng dần dần, Facebook thay đổi mục tiêu của nó đối với tôi. Mọi người bắt đầu chia sẻ hàng núi ảnh, từ ảnh một đứa bé đầy tháng, những địa điểm đi nghỉ thú vị, những thứ đồ đắt tiền mà họ đã mua, những người nổi tiếng mà họ đã gặp… Facebook đã trở thành một cái thùng rác khổng lồ đầy những thông tin mà tôi chẳng quan tâm hay thậm chí chẳng buồn biết.

Và rồi cái News Feed (Bảng tin) ra đời (gần đây Facebook còn âm thầm tiến hành thử nghiệm việc điều khiển cảm xúc của một ai đó bằng cách thay đổi nội dung hiển thị trên Bảng tin). Tôi bị dội bom bởi hàng tấn những quảng cáo từ các trang mà tôi đã trót “Like”, các đường link mà tôi đã lỡ bấm vào xem. Thêm vào đó, khi bạn cài Facebook vào cái điện thoại smartphone của mình, bạn sẽ thường xuyên phải kiểm tra xem có tin nhắn nào không. Thậm chí ngay cả khi chẳng có gì thì bạn vẫn cứ phải mở điện thoại ra xem cho… yên tâm.
Bạn sẽ có thói quen trả lời các tin nhắn ngắn ngủi ở chỗ này, chỗ kia. Nó tạo thành một vòng quay bất tận và lặp đi lặp lại điệp khúc: Kiểm tra tin nhắn, chờ đợi và trả lời. Mặc dù mỗi lần trả lời bạn chỉ tốn vài giây nhưng vài giây đó cứ dồn vào liên miên và đến lúc tôi nhận ra rằng mình đã tốn khá nhiều giờ mỗi ngày cho các “hoạt động” trên Facebook.


Chính vì tính năng “chat” này mà thương vụ mua lại WhatsApp với giá trên trời đã diễn ra. Nhưng điểm mấu chốt của tôi với Facebook chính là vấn đề “quyền riêng tư” mặc dù tôi sẽ không nói chi tiết về nó khi mà hầu hết tất cả các bạn đều đã quen với việc những bức ảnh của mình (hoặc ảnh có mặt bạn) được chia sẻ ở chốn công cộng mà bạn không hề biết.

Là một người làm việc trong lĩnh vực công nghệ, trong một công ty hàng ngày phải xử lý một lượng vô cùng lớn dữ liệu cực kỳ riêng tư và nhạy cảm của người khác, tôi biết rất rõ tầm quan trọng của việc bảo vệ dữ liệu cho khách hàng. Tôi không phản đối Mark Zuckerberg - nhà sáng lập và hiện là CEO của Facebook. 

Thực tế, tôi còn ngưỡng mộ anh ta và người vợ kiều diễm của anh ta vì những hoạt động từ thiện, quyên góp hàng triệu USD để sửa chữa các trường học ở California và New Jersey. Đó là những việc làm đáng quý kể cả họ là những tỷ phú. Tuy nhiên, bạn có biết rằng Mark là một tay hacker bẩm sinh ngay từ khi còn đang ngồi trên ghế của trường Harvard. Tôi không bao giờ sẵn lòng giao dữ liệu cá nhân của mình cho một tay hacker để sau đó anh ta có thể tuyển dụng một đội ngũ nhân viên và bán nó cho các nhà quảng cáo. Hãy lưu ý, việc thiết lập chế độ “Chỉ mình tôi” cho mọi thông tin cá nhân không đủ để bảo vệ bạn trước các hành vi khai thác dữ liệu cá nhân của Facebook.

Một điều quan trọng mà tất cả mọi người đều phải nhớ rằng có rất nhiều những thủ thuật tin học có thể khui ra mọi thông tin về cá nhân bạn mà bạn không hề biết. 

Mới đây, chuyên gia ngành khoa học máy tính Jennifer Golbeck và nhà kinh tế học Alessandro Acquisti đã tiết lộ trong Hội nghị TED rằng, trên thực tế, chúng ta chia sẻ trên mạng nhiều hơn mức độ chúng ta tưởng. Tất cả những thông tin mà bạn chia sẻ ngày hôm nay (có thể có hay không có sự đồng ý của bạn, hợp pháp hay phi pháp) có thể sẽ trở thành thứ chống lại bạn ngày mai. Khi bạn chia sẻ thông tin trên mạng, bạn đã vô tình trao cho kẻ khác quyền được khai thác các thông tin đó. Thông thường, mỗi trang mạng sẽ chỉ sử dụng dữ liệu của chúng ta ở một mức độ nào đó, nhưng Facebook thì tham lam và hung bạo hơn tất cả các mạng xã hội khác. Facebook không coi chúng ta là khách hàng mà họ chỉ đối xử với chúng ta như là một sản phẩm của họ. Khách hàng đích thực của Facebook là các nhà quảng cáo - kẻ mà Facebook đang ra sức mời chào, rao bán chúng ta cho họ. Kể từ đó, tôi đã xóa sạch sẽ tài khoản Facebook của mình và vĩnh viễn.


Bản thân tôi hiện nay vẫn là một người yêu thích các mạng xã hội và tôi sử dụng LinkedIn, Twitter và Wordpress để chia sẻ với những người quan tâm đến tôi qua những bài viết, những suy nghĩ hữu ích và sâu sắc. Tôi vẫn tin rằng Internet là một công cụ mạnh mẽ để mang lại cho chúng ta nhiều thông tin hơn và khiến chúng ta trở nên sáng tạo hơn. Với một công cụ đúng đắn, chúng ta có thể được tiếp thêm sức mạnh. Đã đến lúc, bạn và những người thân yêu của bạn cần xem xét và đánh giá lại lượng thời gian mà bạn tiêu tốn trên mạng xã hội phổ biến nhất thế giới này. 

Bản Anh ngữ:

Why I quit Facebook and we are sharing much more than you think

July 09, 2014
Facebook was a great tool. Sadly, it no longer is and it will not be anymore.
Among my peers, I was the first person to create a Facebook profile back in 2007 when social media just gained ground. I was able to use Facebook to connect with some of my long lost peers - friends, relatives, classmates. The power of Facebook at that time was to find those whom you lost contact. It was a great tool, and because of it I was able to organize many re-unions and gatherings. I used it daily, hourly, frequently.
Would you like to participate in psychological experiments without your consent?
Slowly, though, Facebook changes its purpose to me. People started sharing enormous amount of pictures - monthly baby pictures, exotic vacation spots, expensive stuff they purchased, celebs they met. It becomes a giant garbage bin with information I have no interest in or even knowing about. And then there is the News feed (here is the recent controversial psychological experiment using news feed). I got bombarded with tons of advertisements from pages I 'liked', links I have clicked on (even outside Facebook). Also, when you have Facebook installed on your phone, you constantly want to check even if you have no new messages. You have the tendency to reply a short message here and there. This keeps an endless vicious loop of checking, waiting and replying. Although each time you reply a message it only takes a few seconds, every second adds up and soon I found myself wasting hours every day on Facebook 'activities'. The messaging feature, of course, eventually led to the prominent rise of WhatsApp and Facebook's purchase of the startup since they are such a match made in heaven.
Do you trust a hacker to safeguard your personal data?
The tipping point for me is the privacy issue of Facebook, which I won't get into detail as most of you are well familiar with how your pictures (or pictures containing you) are shared on the public web without your consent. As a technology professional working with organizations handling vast amount of highly sensitive and private data, I know how important it is to safeguard customer's data. I have nothing against Mark Zuckerberg, the founder and CEO of Facebook. In fact I admire him and his wife's philanthropic endeavor of donating millions of dollars to charity to fix schools in California and New Jersey in the U.S. This is such a noble thing for a couple to do even when they are already millionaires. However, you should realize that Mark is by heart 100% hacker himself all the way back in his Harvard days, and I have no desire to hand my personal data to a hacker so he can employ a team of hackers to sell them to advertisers. Just because Facebook obtain your personal information and social network profile doesn't mean they can use these data and take advantage of all those private information. Just locking up your profile and set everything to private is not enough to shield yourself from personal data being mined by Facebook.
It’s really important that people understand that there are computational techniques that will reveal all kinds of information about you that you’re not aware that you’re sharing - Jennifer Golbeck
Recently two TED talk lecturers, computer scientist Jennifer Golbeck and privacy economist Alessandro Acquisti, reveal the fact that we are sharing much more online than you think (videos of their talks can be found by following the link). Those information you already shared might one day be used against you, with or without your consent, and either legally or illegally. When you share information online, you are basically giving up rights to those data. Every site use our data to a certain extent, but Facebook does it much more secretively and aggressively than other social networking sites. Facebook treats users as products and notcustomers. Their customers are marketers and advertisers trying to sell us their products or services!
Since then I deleted my Facebook profile completely and permanently.
For the record, I love social media and I use LinkedIn, Twitter and Wordpress frequently to share with my followers many useful, insightful and meaningful articles and thoughts. I believe the internet is a powerful tool capable of making us more informed and making us more innovative. With the right tools we can empower ourselves. It is about time for you and your loved ones to re-evaluate your time spent on the most popular social network.
----
Chris Chan is currently a Project Manager/Client Adviser for Inova Software in New York City. You can follow me on Twitter @ChrisChanAtWork .
My other articles:-