Truyện thiếu nhi của PHÙ SA LỘC
Rựng sáng, khi ra bờ sông, thằng Tí bàng
hoàng hết cả người. Cả khi ngồi trên chiếc cầu dừa bắc chúi xuống lòng sông,
vốc từng bụm nước rửa mặt, nó vẫn không tỉnh. Nó ngây ra, mắt mê đắm nhìn dòng
sông như nhìn cả gia tài. Dòng sông đỏ lòm màu phù sa đục ngầu, uốn chảy vào
tận các kinh rạch xa. Màu đỏ ấy như ngọn lửa cháy phừng phừng trong lòng, khiến
nó bứt rứt, nôn nao đến muốn kêu lên một tiếng cho hả. Nhưng nó kềm giữ tất cả
trong lòng, suốt cả sáng, cả chiều. Soạn bài, làm bài và giúp việc vặt trong
nhà cho má, nhưng nó làm với tâm thần bất ổn, khiến má nó ngạc nhiên, buột
miệng:
- Mầy làm cái giống gì như bị ai hớp hồn
vậy Tí?
- Đâu có, má – nó cười giả lả.
- Hổng có sao mầy xơ vơ xửng vửng như
vậy? – má nó cật vấn – Bộ mầy tính tối nay đi chơi đèn Trung thu với mấy đứa
bạn hả?
- Hông đâu má – nó cười trấn an bà – Con
lớn rồi, mười tuổi rồi chớ bộ, chơi đèn cái nỗi gì với mấy đứa con nít đó. Con
chơi riêng, chơi đèn khác tụi nó: chơi trên sông.
- Hả? Cái gì? – má nó hoảng kinh, thảng
thốt – Đừng có làm chuyện bá láp nghe con.
Nó lại cười, tươi hẳn ra:
- Má đừng có lo, con chơi đèn trên sông
để hớt cá bống trứng mà. Má hổng thấy con nước son đầy sông đó sao?
- Ờ hén! – má nó tỉnh người, vui lên –
Tao quên phứt vụ đó. Vậy thì được.
Trời sụp tối, thằng Tí và con Điệp em nó
mang xách nào đèn chong, thùng thiếc, rổ xúc xuống chiếc xuồng ba lá nhỏ của
gia đình cột trong xẻo. Chúng lùi xuồng, bơi ra sông lớn. Nước đổ cuồn cuộn.
Đêm lờ mờ sao thưa. Trăng Trung thu giờ nầy chưa lên, nhưng đám trẻ hàng xóm đã
tụm năm tụm ba trên bờ với đủ loại đèn trong tay. Ánh đèn chấp chới trông vui
mắt, nhưng không đủ sức quyến rũ anh em thằng Tí bằng những ngọn đèn chong đỏ
chạch chao đảo trên mặt sông. Những ánh đèn nầy kêu gọi chúng nó nhanh chóng
tiến lên.
Một về lục bình trôi trước mũi xuồng.
Con Điệp kềm lái, thằng Tí gác dầm, níu về lục bình vào sát be xuồng, thọc rổ
xuống sâu dưới bộ rễ. Nó giở rổ lên. Khi vành rổ ngang mặt nước, nó gạt lục
bình ra. Trong lòng rổ, những con cá bống trứng nhỏ bằng ngón tay nhảy xoi xói
cùng một ít tép bạc búng tanh tách vạch những đường chỉ bạc lấp lánh, linh hoạt
trong ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn dầu. Con Điệp nôn nóng chồm lên coi: rổ
khá nhiều cá. Nó mừng rơn, kêu lên:
- Quá đã!
Thằng Tí như được tăng thêm sinh lực,
hướng mũi xuồng vào các đám lục bình. Nó luôn tay thọc sâu rổ xuống nước, giở
lên, gạt lục bình qua một bên, rồi trút mớ cá hớt được vào miệng thùng thiếc
một cách khéo léo. Càng hớt nó như càng “say máu ngà”. Mê mải. Quên thôi.
Trời lất phất mưa tự lúc nào. Mặt sông chấp
chới ánh đèn vàng quạch. Ánh sáng đèn lung linh, nghiêng ngả trên sóng nước.
Đẹp mê hồn như đêm cộ đèn trên sông, như đêm hội hoa đăng mà anh em thằng Tí đã
coi được ở đâu đó. Đẹp hơn mấy đứa hàng xóm chơi đèn trên bờ nhiều. Quên cả
mưa, những hạt mưa lắc rắc bám đầy vai áo, lành lạnh, anh em thằng Tí ráng hớt
cá đầy miệng thùng thiếc mới chịu về nhà. Tắm rửa xong xuôi, chúng được má đãi
một bụng cháo trắng nóng hổi ăn với cá bống trứng kho khô săn giòn trong cái
trã đất. Quất một bụng no nóc, ngon lành, ấm cả người, thằng Tí khoan khoái xoa
xoa cái bụng:
- Chắc hơn chục ký đó má. Sớm mơi, má
nghỉ bán xôi, đem cá ra chợ bán lấy tiền mua thuốc cho ba, mua gạo, mua đồ ăn
nữa.
Con Điệp cười ỏn ẻn:
- Nhà mình… giàu rồi!
- Cái đồ…!
Má nó mắng yêu rồi cười sung sướng. Ba
nó nằm gần đó vẫn còn thức với cái chân sưng nhức sau tai nạn vác lúa mướn mấy
ngày nay, nghe vậy cười khà khà:
- Hai đứa bây giỏi quá giỏi!
Thằng Tí cùng con Điệp giựt mình hướng
về phía ba nó, kệu lên:
- Ủa, ba còn thức đó à?./.
PHÙ SA LÔC
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.