Tuesday 12 January 2016

Hồn Trẻ 20 và bạn hữu

HỒNG MAI 
viết về bài thơ NGỰA GIÀ

Các bạn tôi,

2013 June 12... Hồi tưởng lại tâm tình "Ra đi đem theo Quê Hương"...
August 23 1974… Tôi ra đi, đã đem theo cả tấm lòng Yêu Thương sâu sắc…Yêu quê hương, yêu gia đình, yêu bạn bè, yêu trường xưa, yêu nhất là kỷ niệm…của người tôi yêu - Tôi muốn đem theo tất cả. Nhưng sự lựa chọn trong kỷ niệm ấy - (Đặc San Mạc Đĩnh Chi 1970), chỉ là những gì mà tôi thích, muốn đem theo, đó là:
Một câu trong bài hát "Xuân về Thành Thăng Long xưa", Xuân về Thành Thăng Long xưa, nắng chưa phai tắt bên thềm... (ký tên NC), Một câu trong 1 bài văn: "...Cuộc đời là chuyến xe lửa qua mau, mà thân phận con người là những cỏ cây đứng bên đường hiu quạnh..." (NC), một chuyện ngụ ngôn bằng tranh "Nhánh Hoa Cuối Cùng" - bản dịch Việt ngữ từ Pháp văn của Albert Calmus – Nguyên tác "The Last Flower-James Thurber", mà tôi đã gửi cho bạn xem rồi đó (thật xin lỗi, tôi đã quên tên người dịch bài này.)

Và bây giờ là một bài thơ, một bài thơ tôi thích lắm, có tựa là “Ngựa già” của Trần Tử Lan, tôi chỉ nhớ 2 câu:

Nơi bến cũ con ngựa già đứng khóc
Nhánh chân gầy ri rỉ máu binh đao...

Đến hôm nay, tôi tìm thấy trên trang thơ, nhà http://www.luanhoan.net/ dưới tên Lâm Hảo Khôi, phải rồi tôi nhớ bạn Nguyên Nghĩa, Toronto Canada (Nguyễn Văn Nghĩa, tiếng hát solo của ban Đại Hợp Xướng Mạc Đĩnh Chi 1965:
"Mẹ Trong Lòng Người Đi": "Đồi cao, cao núi cao. Rừng sâu, sâu rú sâu. Cũng có, có lối leo đường trèo. Đường treo, treo giữa đèo. Đường dẫu, dẫu hiểm nghèo. Đường ta, ta vẫn có lối theo. Đường lên, lên núi Lam. Đường sang, sang Thất Sơn..."
nhạc Phạm Duy-Một thoáng quê hương ở sân trường đã làm tôi chảy nước mắt, để quyết định đổi từ LVD về MĐC), bạn NN đã nói Trần Tử Lan là bút hiệu của Lâm Hảo Khôi hồi đó.

Tôi gửi cho bạn xem nầy:




















NGỰA GIÀ

Nơi bến cũ con ngựa già đứng khóc
Nhánh chân gầy ri rỉ máu binh đao
Khép mi lại cho căm hờn nhọn hoắc
Tuổi thanh xuân mấy chốc vội bôn đào

Và bến cũ con ngựa già thôi khóc
Ngủ giấc buồn mơ chiến trận ngày xưa
Người chủ tướng dệt đường gươm hiểm hóc
Phút kiêu hùng quên cả vạn ngày mưa

Nơi bến cũ con ngựa già trở giấc
Dựng bờm cao vang giọng hí ban sơ
Nhưng tất cả chỉ gom thành tiếng nấc
Rũ đôi tai nghe gió thoảng ơ hờ

Rồi bến cũ con ngựa già yên ngủ
Con ngựa già yên ngủ giấc đời xưa
Xe thổ mộ làm nhà vàng cổ hủ
Chở thi hài tên lính trận già nua

Trần Tử Lan (1965)

http://www.luanhoan.net/thoVN/ThoNhanTuBanGoi/Tho-lamhaokhoi.htm 



Tên thật: Lâm hảo Khôi
Sinh năm: 1947
Sinh quán: Thủ đô Phnom Penh Cam Bốt
Nguyên quán: Sóc trăng.
Dạy học, quân nhân VNCH.
Vượt biên tới Bidong Mã lai năm 1982
Định cư ở Úc năm 1983
Hiện cư ngụ ở Sydney NSW Úc đại lợi
Có thơ văn đăng trên các báo tạp chí ở địa
phương và một số ở Mỹ, Canada.

-------
Thơ Lâm Hảo Khôi

Nguyên Nghĩa
 






















 Bạt thường được viết như một lời giới thiệu trang trọng cho một tác phẩm cần có cái bề thế. Trường hợp tập thơ này có lẽ khác hơn. Thi sĩ Lâm Hảo Khôi lớn tuổi hơn tôi, bắt đầu cầm bút trước tôi và sáng tác đều hơn tôi. Chúng tôi từng đứng chung trong nhóm thơ Hồn Trẻ 20 bên nhà từ những năm 1960. Khoảng 1993 cho đến gần đây, tôi thường đăng thơ Lâm Hảo Khôi trên tạp chí Tự Do xuất bản tại Canada. Đặt bút viết lời bạt này, tôi hi vọng làm đẹp thêm đôi chút cho tập thơ Lâm Hảo Khôi vốn có sẵn những bài thơ rất đẹp rồi.
Trong huyết quản của Lâm Hảo Khôi và trong những nhịp đập của thơ Lâm Hảo Khôi, người đọc nghe được dòng chảy của sông nước miền Tây, thấy được bầu trời miệt Hậu giang, nơi vạn dặm vẫn quê nhà của tác giả.

Nhìn ảnh người trao, sân đất cũ
Trời xanh như có bóng mây bay
Mẹ đi tháng tám không về nữa
Đem buồn Bố Thảo gởi sang đây.

Sông đâu biết khi vui về biển lớn
Là mang tôi đi bỏ nước xa nhà.

Cây khế vàng trái chín rụng đầy sân
Em nhớ đêm xưa chị nói một lần
Chắc buồn lắm khi rời xa Nhơn Mỹ.

Thôi ngủ lại bến nào êm ái nhứt
Võng đưa sầu kẽo kẹt Lục Vân Tiên.
Ai hát nghêu ngao bài vọng cổ
Đêm tàn, ghe chiếu lạnh người ơi.

Nhớ Cần Thơ rất là lâu
Nhớ câu lục bát bắc cầu tôi – em.



Bên cạnh cái nét hồn hậu trong thơ Lâm Hảo Khôi, còn có thêm chất lụa-là, tạo nên sự óng-ả mượt-mà cho thơ Lâm Hảo Khôi.

Sao chị hay thêu những đóa hoa vàng
Sao chị để mắt sầu như sơn nữ.

Em chợt đến khi vườn tôi chợt biết
Lá xanh màu đâu hẹn buổi vàng hoa
Trời xanh ngắt đâu hẹn ngày nắng ấm
Đêm mênh mông đâu hẹn bóng trăng ngà.

Mây trắng ở trong vòng cẩm thạch
Mang hồn Tố Nữ mấy mươi năm.

Em bước qua đường tà áo thêu bông
Thấy trên tay anh mấy cành hoa nở.

Này em giữa những hạt mưa
Giữa hai nốt nhạc là vừa mất nhau
Giữa ngày nắng đợi chiêm bao
Giữa đêm là những vì sao xa người.


Phảng phất khắp trong tập thơ này, bóng những chiếc áo bà ba, nếu không hiển hiện ngay trước mắt thì cũng in đậm trong ký ức. Điều đó, tôi nghĩ, là từ niềm nhớ thương người mẹ của Lâm Hảo Khôi đã mất tháng tám năm nào ở quê nhà.

Nhìn ảnh người trao, sân đất cũ
Vẫn hiền đôi vạt áo bà ba
Hoa bưởi mang hương về mỗi tối
Lòng ai sóng vỗ dưới hiên nhà.

Mưa đâu biết tôi thương người đứng đợi
Vẫn vô tình rơi ướt áo bà ba.

Thương chiếc áo bà ba đen của ngoại
Mùi nước sông pha với nắng chang chang.
Tháng chạp về tháng giêng thơm lúa mới
Áo bà ba mẹ có đợi ngoài hiên.

Tôi khôn lớn cũng trên dòng sông đó
Hay thả hồn mơ vạt áo bà ba.

Hỏi mưa mắc cỡ nghiêng vành nón
Sao áo bà ba ướt trắng lưng.


Lẽ ra Lâm Hảo Khôi đã in tập thơ đầu tay từ lâu rồi. Lâm Hảo Khôi sáng tác nhiều và hầu như tất cả các bài thơ của Lâm Hảo Khôi đều đầy sức rung cảm như nhau. Thơ anh đăng trên nhiều tạp chí văn học. Gần đây Lâm Hảo Khôi cho in thơ anh trong Tuyển Tập 6 Nhà Thơ Úc Châu (2010). Mãi đến bây giờ mới có Người Như Lá Biếc là tập thơ riêng một tác giả Lâm Hảo Khôi.
Tôi bâng khuâng xếp tập thơ lại, tưởng trước mắt một nỗi nhớ trải dài từ chữ đầu tiên đến chấm câu cuối cùng.

Ngồi đây nghe ấm trời xanh cũ
Tưởng có trong mây bóng mẹ về.
Sao ấm được mái đời nhau trống trải
Bởi đêm dài bóng ngả áo người đi.

Chị có về thăm khu vườn cũ
Hái dùm em mấy đóa hoa tàn.
Mẹ tôi mắt đỏ buồn trong khói
Cười để mênh mông tiếng thở dài.


Nếu có ai bàn về thơ, viết về thơ, đọc thơ và thưởng thức thơ Việt Nam , mà ở đó không có thơ Lâm Hảo Khôi thì sẽ là một thiếu sót. Tôi tin rằng, mọi sự thiếu sót đều đáng tiếc.
Nguyên Nghĩa
Toronto, 1 tháng 7-2011

Học trò thăm Thầy Cô Apr 12, 2004:










NĐCường - Hồng Mai, Cô Doãn Thị Quý & Thầy Phong (phu quân của cô Quý), Nguyên Nghĩa. 

 
Hồng Mai sưu tầm

Nguồn:




No comments:

Post a Comment

Note: only a member of this blog may post a comment.