PHẠM QUANG NGỌC
Mẹ
Tôi lạ cả người, lạ cả tôi
Lạ cả trăm năm, bia đá cười
Chỉ lúc mẹ tôi về vuốt mắt
Bấy giờ nước mắt chảy về xuôi.
Trong tôi nhịp thở theo tim mẹ
Mắt mẹ vàng trưa, rộn mặt trời
Máu mủ tình thân, nương sóng bụi
Tôi còn gì nữa, cảnh mồ côi!!!
Mẹ hong tóc bạc, mây đầu ngõ
Lúa trổ thầm thì đọn tóc xanh
Thoang thoảng hương thơm mùi lúa mới
Mẹ về reo ánh nắng vàng hanh.
Tiếng chim xào xạc trong lùm tre
Ngỡ mẹ hồn thiêng thác trở về
Chán cảnh trần gian không có mẹ
Gai nào đâm thấu nỗi buồn tê?
Phạm Quang Ngọc
Nguồn:
Tuyển tập 6 Nhà Thơ Úc Châu, Australia 2010
Ảnh bên: thi sĩ Phạm Quang Ngọc
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.