Nguyên Nghĩa
THỜI XUÂN
Anh đã có một thời xưa sùng đạo
đã tưởng anh như Phật tử thuần thành
bởi nhiều lúc theo đàng sau tà áo
bước vào chùa như một cậu thiếu niên
Em đã có một thời xưa duyên dáng
mỗi mỉm cười thiếu nữ rất hồn nhiên
mỗi chớp mắt và thẹn thùng nhìn
xuống
đủ cho người mất ngủ biết bao đêm
Lúc mới biết thế nào là rung động
như cành mềm từng cơn gió thoảng qua
chữ nắn nót tỏ bày trên giấy mỏng
lời vụng về chưa hết ý sâu xa
Và năm tháng phủ lên đời lớp bụi
mỗi con đường đi một hướng về đâu
người ngoái lại tìm một thời trẻ
tuổi
dường quanh đây mà không thấy nơi
nào
Bỗng bất chợt ai như người buổi
trước
dáng đi xưa vẫn tà áo dịu dàng
trước Bồ Tát cầu an lành hạnh phúc
em hay tôi sao lại tiếc thời xuân…
Nguyên Nghĩa
Hình: Internet
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.