Luân Hồ Triệu
CON DẾ
TÔN TẨN
(Hồi 1)
Bà bán dế ngồi dưới tàn cây điệp trước cổng trường, trước mặt có cái đụt với mấy chục con dế nguội. Giá một con một đồng. Thằng Nhỏ e dè đưa cho bà bán dế có năm cắc, bà kêu nó lựa con nào bị cụt chưn, sứt mẻ mới xứng giá năm
cắc. Thằng Nhỏ chúi đầu vô đụt hơi lâu. Mấy con dế than, dế
lửa, dế vàng lai thấy mà ham, toàn là thứ đủ giò đủ cẳng. Con thì
đứng một mình phùng cánh lên gáy rét rét, con thì rung rung cánh kêu chịt chít chịt chít, có con hùng hổ vừa gáy vừa rượt mấy con nào léng phéng tới gần.
Thằng Nhỏ thấy một con vàng
lai cụt một giò đứng yên, chẳng gáy, chẳng kêu chịt chịt, miệng nhâm nhi sợi râu dài mài hai cái càng. Sợi râu cong thành hình bầu dục. Râu nó dài thiệt là dài. Con này chắc sống dai theo lời mấy thằng bạn nó dặn dò. Thằng Nhỏ nhè nhẹ đưa tay vô
chộp dính ngay anh chàng, anh chàng chân tay cào cào giẫy giẫy trong lòng
bàn tay. Thằng Nhỏ đưa con dế cho bà bán dế bỏ vô cái bịch giấy. Lòng mừng khấp khởi, thằng Nhỏ đi về nhà, thỉnh thoảng hé cái bao giấy nhìn vô.
Vừa về tới nhà, thằng nhỏ liệng cái cặp táp lên giường, lấy con dế
ra khỏi bao giấy và bỏ nó vô cái hộp mặt kiếng thường đựng mấy viên thuốc tễ bọc sáp ong má nó đã lấy cất đi chỗ khác rồi cho nó cái hộp không. Nó ôm cái hộp qua nhà thằng Đực cho con dế cụt giò ra quân tỉ thí. Thằng Đực mở hộp bánh trung thu đựng dế của nó ra. Thằng Đực có con dế than dài ngoằng, bóng lưỡng như cục than đước. Nghe nói thuộc loại chiến, dế hộp quẹt hay hột xoài gì đó, hai ba đồng một con. Thằng Đực hí hửng có bạn dế đòi thử sức. Đây là dịp để thằng Đực ra tài con dế than chiến mới mua được hồi sáng này. Thằng Đực lấy cái đầu ráy làm bằng dầu hắc có dính mấy sợi tóc, nó ráy râu con dế than. Con dế than dữ thiệt, nó phùng cánh gáy rân đẩy đẩy cái đầu ráy. Thấy dế mình đã sẵn sàng tỉ thí, thằng Đực kêu thằng Nhỏ thả con dế vàng lai cụt giò của nó vô. Thằng Nhỏ nâng nhẹ con dế một giò trong tay, cho nó đi từ từ chuyền từ lòng bàn tay này qua lòng bàn tay kia. Nó hổng dám lấy sợi tóc quấn thành vòng tròn móc vô chưn sau rồi
quay con dế vòng vòng như mấy thằng bạn khác. Tụi nó hay tán nhau làm vậy con dế
mới hăng, say tới chóng mặt, đá
thí mạng. Con dế của nó còn có một giò, làm vậy rủi nó gãy luôn làm sao mà đá.
(Hết hồi 1,
xin xem tiếp hồi 2)
(Hồi 2)
Thằng Nhỏ từ từ thả con dế một giò của mình vô chiến trường. Chàng dế một giò tiếp tục đi dọc theo thành hộp, rồi đụng độ con dế than. Mấy sợi râu của hai con dế đụng nhau, rung lên. Lạ! Con dế
than của thằng Đực phùng cánh gáy rân, chạy tới coi áp đảo tinh thần địch thủ dễ sợ, còn con dế một giò của nó chỉ dừng lại, êm re thủ thế. Nhưng mà coi kìa, khi hai cặp càng kẹp cứng nhau, con dế than đẩy đẩy hoài mà con dế cụt giò hổng suy suyển chút nào. Hổng lẽ con dế một giò có thế tấn gia truyền
Hoàng Phi Hổ. Con dế than đẩy hoài hồi lâu chắc mệt, hết đẩy nữa, muốn nhả càng ra chạy, nhưng cặp càng nó bị kẹp dính cứng vô càng con dế một giò. Khi mấy cái chưn của con dế than chỉ còn động đậy lấy lệ thì con dế một giò cong cái chưn sau dài sọc lên đẩy mạnh, con dế
than văng ra xa, chạy tét. Con dế một giò chẳng gáy bài chiến thắng như mấy con dế
khác, chẳng thèm rượt theo. Nó
tiếp tục bò bò hửi hửi rung rung cặp mép, coi cuộc chiến đấu vừa qua là
chuyện nhỏ. Thằng Nhỏ mừng, mà cũng hơi lo, bởi hổng biết tại sao con dế vàng lai một giò của nó hổng chịu gáy khúc khải hoàn lấy le như
mấy con dế bình thường khác. Con dế một giò tiếp tục đi, khi đến cái vỏ hộp quẹt mà thằng Đực dùng làm hang dế, nó chui vô rồi nằm im re trong đó. Thằng Đực mặt bí xị, xách mép con dế than quay lia lịa. Con dế xoè cánh bay. Rồi thằng Đực thả con dế than vô
hang, một lúc sau con dế than cũng bị đá văng ra. Mấy
tua như vậy mà lần nào con dế than cũng thua. Thằng
Đực dùng ngón đòn chót, nó lấy tóc móc chưn sau con dế than quay hèn lâu, rồi con dế
than cũng bị đá
văng ra. Sau mấy bận như vậy, con dế than sinh ra ê càng chạy mặt, vừa thấy con dế
một giò hả càng ra là nó quay đầu chạy tét. Từ đầu tới cuối của cuộc tỉ thí, con dế một giò toàn thắng nhưng nhứt định hổng thèm gáy.
Thằng Nhỏ vui buồn lẫn lộn chiều hôm đó.
Vui chiến thắng, buồn vì mua nhằm con dế câm. Tối hôm đó,
sau khi cẩn thận để mấy cọng giá vô hộp, thằng Nhỏ nhìn con dế đứng yên nhâm nhi cọng giá qua tấm kiếng nắp hộp lâu lắm. Khi đèn
trong nhà tắt hết, nó còn nằm thức trong mùng. Nó đợi tiếng gáy của con dế một giò. Đợi hoài không nghe gì hết, nó mệt quá, ngủ luôn.
(Hết hồi 2,
xin xem tiếp hồi 3)
(Hồi 3)
Mấy ngày sau đó, con dế của thằng Nhỏ đi tỉ thí đâu
là thắng đó.
Nổi tiếng khắp xóm. Mấy thằng bạn trong xóm kháo nhau
là nó mua được con dế thần một giò, có võ. Tụi nó đặt tên con dế một giò là con Tôn Tẩn. Thằng Nhỏ khoái quá xá, nhưng không bao giờ để lộ cái bí mật của con Tôn Tẩn mà tụi bạn hổng để ý, đó là con Tôn Tẩn hổng biết gáy.
Mấy ngày sau thằng Nhỏ để ý thấy con Tôn Tẩn khờ ra, hổng thèm gặm giá gặm cải. Nó phải xách đầu con Tôn Tẩn lên, đút đồ ăn vô miệng như đút con nít, lúc đó cặp càng nó mới chịu nhai nhóp
nhép. Khi bò, con Tôn Tẩn cũng bò chậm chạp như ruồi mắc mưa. Cũng hên là tụi bạn nể uy danh của con Tôn Tẩn nên không rủ nó tỉ thí lúc này.
Có ông anh họ bên nội của thằng Nhỏ đi lính về phép, ghé ở nhà nó chơi một ngày. Ông anh này hồi nhỏ cũng là dân khoái đá dế. Ảnh nghe nó kể chuyện con Tôn
Tẩn, ảnh coi tướng con Tôn
Tẩn, ảnh nói con dế của em gần ngủm rồi đó. Ảnh chỉ cách làm cho con Tôn Tẩn của nó mạnh lại. Ảnh nói con Tôn Tẩn phải ở trong hang, cần uống sương, hứng gió mới lợi sức, ít ra là nó phải bỏ con Tôn Tẩn vô một cái hộp có vải lưới, ban đêm đem ra sân
phơi sương, không thôi thì thả nó đi, để nó chết mang tội lắm.
Con Tôn Tẩn xuống sức lẹ. Bò lờ đờ trong hộp
kiếng. Con Tôn Tẩn yếu thiệt rồi. Thằng Nhỏ cũng kiếm hổng ra miếng vải lưới nào để đậy hộp và cho con Tôn Tẩn phơi sương hứng gió khi đêm
về. Hổng nỡ để nó chết rồi ngắt đầu làm đầu ráy như tụi bạn, thằng Nhỏ bèn thả con Tôn Tẩn vô cái lỗ lù gần mấy chậu bông sân nhà sau. Biện pháp cuối cùng, chẳng thà như vậy còn hơn là để con Tôn Tẩn trong hộp rồi nó cũng chết dần chết mòn như lời ông anh họ tiên đoán. Chiều đó,
sau khi con Tôn Tẩn từ từ bò vô lỗ lù, thằng Nhỏ để trước lỗ lù một miếng lá cải bông, rủi tối nó đói nó bò ra nó ăn.
(Hết hồi 3,
xin xem tiếp hồi 4)
(Hồi 4)
Sáng hôm sau thằng Nhỏ ra cái lỗ lù coi con Tôn Tẩn còn ở trỏng không. Cái lỗ tối thui, hổng
thấy gì hết. Miếng lá cải trước lỗ có dấu càng dế gặm, dấu hình cung miệng nhăn nhăn bên vành lá. Thằng Nhỏ khám phá ra điều đó mà lòng tràn trề hy vọng. Vậy là tối hôm qua con Tôn Tẩn có bò ra thiếm xực chút đỉnh cải và hổng có bỏ đi chơi chỗ khác. Vậy là nó còn ở trong cái
lỗ lù. Chiều hôm đó
thằng Nhỏ thay miếng cải khác, non xanh hơn miếng hôm qua cho con Tôn Tẩn.
Mấy ngày liền thằng Nhỏ ra thăm và thay lá cải cho con Tôn
Tẩn. Ngày nào thằng Nhỏ cũng thấy có dấu lá cải bị càng dế gặm. Còn con Tôn Tẩn thì lại nằm rút trong cái lỗ lù làm bằng ống nước sâu hoắm tối hù đó. Cái ống nước nhỏ quá để nó có thể thọt tay vô
hang mà thăm con Tôn Tẩn. Mà thôi, nó tự nghĩ, miễn là con Tôn Tẩn còn sống và ở trỏng là được rồi.
Một đêm nọ, nằm trên đi-văng nhìn ánh trăng sáng soi qua song cửa sở, bỗng nhiên thằng Nhỏ nghe tiếng
dế bắt đầu gáy. Tiếng con dế nào mà đục đục, hổng có rét rét thiệt thanh như mấy con dế
khác mà là rệt rệt. Dế người ta gáy như là tiếng đờn măng-đô dây kim loại, còn tiếng con dế này như là tiếng đờn ghi-ta thùng dây gân câu cá. Trầm trầm, nhưng mà thiệt đều đặn. Thằng Nhỏ nằm nghe một hồi bắt buồn ngủ. Tiếng con dế này sao mà hổng có chói chang làm phiền giấc ngủ bà con như mấy con dế
khác.
Sáng sớm hôm sau tiếng dế từ hồi tối vẫn còn rỉ rả. Con dế
gì mà gáy dai dữ vậy, gáy cả đêm
tới sáng mà cũng còn rán gáy, bộ nó muốn bị ốp sao mà! Nó mon men lần theo tiếng dế, lòng tự nhủ phải bắt cho được con dế
này bỏ hộp gáy nghe chơi.
Tiếng dế gáy phát ra từ chỗ cái lỗ lù. Nó nhón gót đi nhè nhẹ tới! Ô kìa, con dế một giò Tôn Tẩn đang đứng trước hang phùng cánh gáy nghêu ngao! Vậy là con Tôn Tẩn còn mạnh quá! Vậy là con Tôn Tẩn biết gáy! Nó hổng có câm! Vậy mà hồi đó
tới giờ nó cứ tưởng con Tôn Tẩn câm! Ối chao ơi!
Cái khám phá này quan trọng quá! Cái ông anh họ của nó nói đúng bong bóc! Gió sương làm con Tôn Tẩn lợi sức rồi!
Biết chắc con Tôn Tẩn định cư trong đó, nó hay rủ tụi bạn đem dế thả vô cái lỗ lù tỉ thí với con Tôn
Tẩn. Lần nào con Tôn Tẩn cũng đá văng mấy con dế lạ ra khỏi hang. Có lần con Tôn Tẩn còn rượt mấy con dế lạ chạy ra khỏi hang gần nửa gang tay, gáy rét rét vang lừng như tiếng đờn măng-đô chư không phải như tiếng ghi-ta thùng dây gân thường lệ, xong rồi
nó chạy lẹ trở vô cái lỗ lù. Mấy thằng bạn của nó tán tụng con Tôn
Tẩn bằng chữ nho luôn, con Tôn Tẩn thiệt là "danh bất hư truyền"!
(Hết hồi 4,
xin xem tiếp hồi 5)
(Hồi 5)
Một tuần sau, thằng Nhỏ ra thăm con Tôn Tẩn và cho nó miếng vỏ dưa hấu ai quăng
dọc đường nó lượm được khi đi học về. Đi gần đến cái lỗ lù, nó nghe tiếng dế chít chịt, chít chịt từ trong hang phát ra. Ló ra khỏi hang là một cái đuôi dế, nó ghé mắt dòm vô cái lỗ lù. Con Tôn Tẩn sao dạn thiệt, nó thấy bóng mình mà cứ chít chịt. Nửa cái thân dế từ từ xuất hiện gần cửa hang. Ủa mà cái cánh của nó sao đen thui trơn
như là cánh dế mái, hổng có rằn ri như cánh của con Tôn Tẩn gì hết trọi. Nó nín thở dòm vô sâu hơn chút. À! Con Tôn Tẩn nằm xích bên trong kia kìa! Cặp cánh con Tôn Tẩn rung rung cạ nhau phát
ra tiếng chít chị, chít chịt đều đặn, đít
nó rung rung đẩy đẩy vô mặt con dế mái. Vậy là con Tôn Tẩn có vợ! Thằng bạn nào chơi ác thả con dế mái này vô cái lổ lù vậy ta? Nó
tiếp tục nhìn cặp dế thụt lui ra gần đến cửa lỗ lù. Con dế mái đã hết thụt lùi. Nàng ta từ từ bò trở vô, leo lên lưng con Tôn
Tẩn, hai con dế cuộn nhau dính
lẹo, con Tôn Tẩn hết kêu chít chịt. Không gian chung quanh bỗng im lặng lạ kỳ. Tất cả đều im re đến độ thằng Nhỏ nghe được tiếng con chim se sẻ bay xà qua sân. Thằng Nhỏ chăm chú nhìn vô lổ lù, thấy con Tôn Tẩn rướn cong ngược cái bụng của nó lên, hẩy hẩy và vãnh vãnh cái đít nó lên cho đụng vô đít con dế mái, rồi con Tôn Tẩn vảnh đít lên cao hơn chút xíu nửa và rặn ra cục gì trắng trắng. Cái cục đó
dính vô đít con dế mái. Cái cục trắng trắng nhỏ xíu bằng nửa hột cườm. Sau đó con Tôn Tẩn cõng con dế mái từ từ bò sâu vào bóng tối của cái lỗ lù.
Biết là con Tôn Tẩn có vợ rồi, nó cho vợ chồng Tôn Tẩn ăn đủ thứ rau cải lạ tụi bạn kháo nhau mách nước như cải bèo, cơm nguội và ngay cả ớt nữa cho có vị thuốc. Nó thầm mơ ngày nào dòm vô lỗ lù được thấy lủ khủ dế con trong trỏng. Tụi bạn của thằng Nhỏ nói cho nó biết cái cục trắng trắng mà nó thấy dính đít con dế mái là cục khí của con Tôn
Tẩn, mấy con dế nào kêu chít chịt hoài là mắc khí, hổng chịu đá, có đá cũng đá dở ẹc. Tụi bạn nó nói phải đè đít nặn cho cục
khí lòi ra là con dế hết chít chịt liền. Đôi khi tụi nó quá tay, con dế lòi ruột ra lòng thòng rồi chết luôn. Ác thiệt!
(Hết hồi 5,
xin xem tiếp hồi 6)
(Hồi 6)
Mà cũng lạ, từ hôm con Tôn Tẩn có vợ, thằng Nhỏ không nghe con Tôn Tẩn gáy mỗi đêm nữa. Khi thằng Nhỏ chưa kịp thấy con dế con nào xuất hiện trong hang thì một cơn mưa đêm ngập trời ngập đất đã ập xuống xóm nó. Nước ngập đầy sân sau nhà nó, tràn vô luôn trong nhà. Cả nhà hè nhau tát nước tới nửa đêm.
Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, thằng Nhỏ lội nước lõm bõm ra chỗ lỗ lù. Nước đầy lỗ. Thằng Nhỏ không thấy vợ chồng con Tôn
Tẩn ở đâu
hết. Chắc vợ chồng con Tôn Tẩn bay đi tránh nước ngập ở đâu rồi.
Sau cơn mưa đó, mỗi đêm dế ở đâu bay về bu cột đèn điện ngoài đường nhiều quá. Nó với lại tụi bạn trong xóm tối tối ra cột đèn
bắt dế. Sáng sớm tụi nó cũng rủ nhau đi dỡ mấy cái tàu lá dừa đậy cải con để kiếm dế mà bắt. Mấy ông Tiều trồng rẫy mắng vốn hoài mà tụi nó hổng chừa. Có điều mỗi khi nó hay là bạn nó bắt được con nào què chân, thằng Nhỏ cũng ráng xem kỹ coi có phải là con Tôn Tẩn hay không. Những năm sau đó, lâu lâu tụi nó cũng bắt được mấy con dế có cánh màu giống như màu cánh con Tôn Tẩn. Thằng Nhỏ bâng khuâng tự hỏi rằng mấy con dế đó có phải là con cháu của con Tôn
Tẩn hay không.
(Hết hồi 6,
xin xem tiếp hồi 7)
(Hồi 7)
Khi lớn lên, tỵ nạn ra xứ người sinh sống, thằng Nhỏ nhớ tiếng dế quê nhà quá xá. Nó nhớ hồi đó, nghe tiếng dế gáy thôi là nó đoán được con nào
bự, con nào nhỏ, con nào già, con nào trẻ, con nào
dài, con nào ngắn. Có điều tiếng dế than hay là
dế lửa thì nó hổng phân biệt được. Nó cũng có ăn học nên biết được cái tiếng khàn khàn âm u của con Tôn
Tẩn hồi đó
là do sự giao hòa cộng hưởng của tiếng dế gáy với cái ống nước làm lỗ lù. Nó cũng biết là có những tiếng dế gáy là để hù địch thủ và cũng có những tiếng gáy tạo thành những Dạ khúc, những bài Serenades, kêu gọi mấy con dế
mái, và chỉ cho mấy chị dế chỗ mình cư ngụ để mấy chị tấp vô, chớ hồi đó không có thằng bạn nào thả dế mái vô nhà con Tôn Tẩn để lấy giống hết. Còn những tiếng chít chịt là bản tình ca muôn thuở của loài dế trước khi chàng
đưa nàng vào mùa nước nổi.
Con Tôn Tẩn cho nó
thấy rằng dế què dế câm chưa chắc là dế bỏ đi, vì con Tôn Tẩn đá
rất là chiến đấu. Dế què mà có vợ như con Tôn Tẩn lại còn đá dữ hơn nữa. Có lần con dế
hột xoài lừng danh "dế hang rắn" của
thằng Quang bên xóm Giếng đem qua tỉ
thí cũng bị con Tôn Tẩn đá
cho chạy tét khi dám xâm nhập gia cư bất hợp pháp.
Còn người anh họ
của nó đã chết trận Bình Giả khi nó chưa kịp báo tin vui về con Tôn Tẩn cho anh biết,
đồng thời nhờ anh giải
thích tại sao và tại sao anh học
được cái bí quyết nuôi dế vừa sống dai và sống mạnh như vậy. Nó mường tượng đến hai sợi dây siêu hình và hiện thực nào đó liên kết cái chết trận của người anh họ và sự sống lại của con Tôn Tẩn. Dầu sao, hình ảnh của nó và con Tôn Tẩn là một trong những
kỷ niệm gia đình
anh mang theo trước khi anh trở lại kiếp chinh nhân rồi gục ngã hy sinh và trở về cát bụi. Ngược lại, hình ảnh của anh và
lời của anh về con dế Tôn Tẩn luôn nằm trong trí
của nó.
Nhiều lúc thằng Nhỏ cảm thấy sao đời dế cũng na ná như đời người ta vậy. Dế cũng ăn, cũng ca hát, cũng yêu đương, cũng cần có tự do để sống vui sống mạnh, và dế cũng biết xây dựng và bảo vệ một mái ấm gia đình như người ta vậy mà.
(Hết Hồi 7,
xin xem tiếp Hồi 8)
(Hồi 8)
Nó lại còn lan man suy xét so sánh dế với lại các con côn trùng khác như con ong, con kiến.
Ở xứ người, có mấy đứa nhỏ đóng
thùng nuôi cả ổ kiến theo đúng bài bản, cộng với sự đam mê. Chúng đã tạo ra được những ổ kiến kỳ vĩ lừng danh đến nổi mấy nhà báo săn tin đã
đến chụp hình và viết bài ca ngợi. Hồi nhỏ nó cũng hay quan sát mấy ổ kiến lửa quanh nhà thấy tụi kiến tuy nhỏ nhưng biết hợp quần gây sức mạnh đáng sợ. Mấy con kiến
thường hay đi theo những hàng dài. Con trước, con sau. Con ra đi kiếm đồ ăn, con tha đồ ăn trở về ổ, có con trên đường về lại tay không. Gặp nhau chúng cũng chào rồi trao đổi tin tức
gì đó nó không biết nữa, nó nghĩ là các tin của mấy trự kiến có nhiệm vụ trinh sát
đường đi đến nơi có đồ ăn. Thằng nhỏ nhận thấy hễ có con cào cào đang giãy chết hay miếng thịt, miếng cá, miếng bánh vụng nào rơi rớt trong nhà sau các bữa ăn thì không bao lâu sau kiến đã
bu đầy rút tỉa thực phẩm mỗi con một chút tha về ổ để dành cho ngày mai sau khi ăn chút đỉnh tại chỗ để lấy sức. Có lần nó còn thấy cả trăm con kiến kéo xác chết một con cào cào lớn gấp ngàn lần một con kiến!
Thiệt đúng là hợp quần gây sức mạnh. Í, nhưng
ngay lúc đó có ai ghét kiến lấy thuốc Mitox xịt lên tụi kiến sẽ chết cả biển kiến luôn. Đúng
là đoàn kết chết hết chia rẽ chết lẻ tẻ.
Loài ong cũng giông giống như loài kiến. Ong phân công rõ ràng lắm. Con thì
bay đi, cật lực kiếm ăn, hút mật đem về nuôi đàn
ong thợ khéo tay ở nhà đang ra sức
nhả sáp ong và xây ổ ong. Mật cũng để nuôi con ong chúa cần ăn nhiều hầu gia tăng lực lượng lao động. Loài ong, loài kiến giống nhau ở
sự hợp quần và rất quý cái ổ là công trình chung tụi nó xây dựng lên, nhưng khi ham mê hít phải mê hồn hương hay uống lầm nước pha thuốc lú của mấy người lạ muốn ăn cắp mật ong hay lấy trứng kiến thì tụi nó quên điều này. Buồn lắm thay! Ngoài
những trường hợp đó, người ta hay con thú nào không thận trọng vô ý đụng tổ ong hay ổ
kiến sẽ bị chích, bị cắn, bị truyền nọc độc, và sau đó không sưng mặt thì tay chưn cũng sưng thù lù, đôi khi phải tan nát
cuộc đời.
Nó lan man nghĩ qua xã hội của dế. Con dế bự hơn con ong, con kiến nhưng thiệt ra nó cũng là loài côn trùng yếu nhớt trước chim chóc, rắn rít và ngay cả đàn
kiến. Giả tỉ mấy con dế họp lại, sống thành đàn
làm ổ như ong như
kiến thì sao ta. Nó nghĩ mấy đứa nhỏ ham chơi dế sẽ mừng vì vết cắn của dế không có nọc độc, và khi dế đã
lập bầy đàn
tụi nhỏ dễ tóm được nhiều dế. Nếu như vậy thì khi mấy đứa nhỏ bắt được dế đem về rồi, thằng Nhỏ nghĩ là mấy đứa tụi nó chỉ để coi chơi
thôi. Khi dế đã
chịu sống chung hoà bình với nhau trong cùng một ổ, chúng sẽ không còn muốn đá lẫn nhau nữa. Bắt tụi nó về chỉ tổ tốn rau cải
nuôi báo cô, trừ phi người ta muốn
nuôi dế kiểu công nghiệp rồi bán cho nhà hàng làm món dế dồn đậu phọng chiên giòn!
(Hết Hồi 8,
xin xem tiếp Hồi 9)
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.