Vẫn Thấy Mẹ Buồn Trong Áo Quan
Lòng trẻ còn đau nói mấy vừa
Thương nhớ tưởng chìm sâu đáy biển
Bỗng trào lên ướt một vần thơ
Bao năm dong ruổi chưa về nước
Ðất cũ ngày xa, đất mới gần
Lỡ hẹn với lòng câu bất khuất
Làm con lỗi đạo, thẹn vô ngần
Từ độ con rời xa phố nhỏ
Xa dòng sông lạnh chỗ trăng nằm
Lá thời gian rụng trên tay mẹ
Rồi tuổi già nua đã vụt sang
Từ ấy mẹ con không gặp mặt
Một hôm thư báo mẹ đi rồi
Biển hồn sâu thẳm không về kịp
Úp mặt buồn trôi qua kẽ tay
Thôi thế là thôi, con mất mẹ
Nửa đời còn lại chỉ là không
Biết đâu mai mốt ta còn gặp
Giờ mặn trong hồn giọt lệ tang
Xin mẹ an bình trong giấc ngủ
Tha con bất hiếu, tội vô cùng
Con đi gom hết sầu chôn kín
Vẫn thấy mẹ buồn trong áo quan..
Vũ Ðình Trường
(Họa bài thơ “Tưởng Thấy Đâu Đây Chỗ Mẹ Nằm” của Nguyên Nghĩa)
NGUYÊN NGHĨA
Tưởng Thấy Đâu Đây Chỗ Mẹ Nằm
con chưa về nước - mẹ về đất
chảy bao nhiêu suối lệ cho vừa
không đủ thành sông tan ở biển
sánh gì ơn mẹ những ngày thơ
mẹ về với đất - con ngoài nước
nước vời xa sao đất kề gần
chợt trông lại thôi người đi khuất
ôi đường dao cắt ruột vô ngần
con cầm viên đất trong tay nhỏ
tưởng thấy đâu đây chỗ mẹ nằm
viên đất quê người thay đất mẹ
ném vào cơn bão thốc khuya sang
mẹ hỏi thằng con không thấy mặt
mười mấy năm biệt dạng đâu rồi
mẹ không đợi nữa - không về kịp
phút sau cùng cho mẹ nắm tay
cha hỏi con về chăng - tiễn mẹ
ứa máu môi mà dạ thưa không
cha đừng đợi nữa đừng mong gặp
con nghìn trùng về kịp thọ tang
mẹ xuôi chín suối - con không ngủ
lệ suối miên man chảy khắp cùng
chạm tay vào bóng đêm giam kín
tưởng được sờ lên nắp áo quan.
chảy bao nhiêu suối lệ cho vừa
không đủ thành sông tan ở biển
sánh gì ơn mẹ những ngày thơ
mẹ về với đất - con ngoài nước
nước vời xa sao đất kề gần
chợt trông lại thôi người đi khuất
ôi đường dao cắt ruột vô ngần
con cầm viên đất trong tay nhỏ
tưởng thấy đâu đây chỗ mẹ nằm
viên đất quê người thay đất mẹ
ném vào cơn bão thốc khuya sang
mẹ hỏi thằng con không thấy mặt
mười mấy năm biệt dạng đâu rồi
mẹ không đợi nữa - không về kịp
phút sau cùng cho mẹ nắm tay
cha hỏi con về chăng - tiễn mẹ
ứa máu môi mà dạ thưa không
cha đừng đợi nữa đừng mong gặp
con nghìn trùng về kịp thọ tang
mẹ xuôi chín suối - con không ngủ
lệ suối miên man chảy khắp cùng
chạm tay vào bóng đêm giam kín
tưởng được sờ lên nắp áo quan.
Nguyên Nghĩa
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.