PHÙ SA LỘC
Nói với bạn qua đời
không còn mầy để nói
hỡi Lê Tiền Duyên
nằm lặng im
dưới lòng đen nghĩa trang quân đội Ba Xuyên
không còn mằy để uống
hỡi Lê Tiền Duyên
những ly rượu đắng
một chiều nào chộn rộn bến Ninh Kiều
xế đêm chập chờn chân phố vắng
nỗi buồn có chữ trong mắt xiêu
không còn mầy để chúc
(lời chúc kỳ cục, mỗi đứa một giọng)
chúc mau chết sớm
chúc được ăn đạn
chúc được chết nát
chúc được bằm nhuyễn như tương
để hân hạnh gửi lời chia buồn trên báo
mang nỗi đớn đau kẻ chết bạn mình
không còn mầy để ngủ
ngủ đêm qua ngủ đêm kia ngủ đêm xưa
trên gác nhỏ chật buồn bao chuyện dài nhằng như mưa
trong phòng nhỏ một tầng lầu khách sạn
cùng một con điếm vú đẩy vú đưa
nỗi thèm khát cuốn trôi quần áo
thỏa mãn đầy vệt mồ hôi lưng
không còn mầy để ngạc nhiên
những chuyến đi phép kinh niên
từ trung đội HT121 TĐ2
trường Truyền tin Vũng Tàu
về Cần Thơ lang thang sáng mưa bụi
tìm một số nhà
con đào không biết mặt đi vắng
giân chửi thề nói chuyện biển vui
rối hút thuốc lá lẻ rồi ăn quán ngủ đình
không còn mầy để tán dóc
qua đường điện thoại viễn liên
tụi tổng đài viên nghe tiếng tục tằn trong ống nói
bóp con bướm cho nghẹt họng chơi
hai đứa chửi rùm gác máy
không còn mầy để nói
hỡi Lê Tiền Duyên
hãy nằm thảnh thơi với dăm viên AK
trong thân
hãy bình thản như gỗ áo quan
chờ tụi tao vài thằng sẽ tới.
Phù
Sa Lộc
11-6-1970
Ghi chú: Bài thơ viết khi nghe một tin đồn, không có thật.
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.