Thơ Thương Tử Tâm
HƯƠNG CỐ NHÂN
Ta
là người lữ hành già nua
Chống
gậy tìm em hết đường đời
Mai
với mốt biết còn gặp lại
Chắc
em không về kịp tiễn đưa
Vẫn
biết đời ta như bụi bặm
Rêu
phong trơn trợt lối đi xưa
Em
ngựa xe quen đời trên trước
Bọt
bèo ta sông cạn về đâu
Xuân
thì ngóng trông mai nở sớm
Thuở có em đi đứng bên đời
Tuổi
già Tết đến tay run rẩy
Nhặt
hoa rơi rụng nhớ một người
Năm
xưa chia sớt mai cốt cách
Tưởng
như tình đó tuyết tinh thần
Rượu
nồng rót lại chung dĩ vãng
Ta
như tĩnh vật một góc bàn
Xuân
đã lại về cho ai đó
Chợ
đời vẫn bày bán mai vàng
Hiên
xưa tuyết ghé rơi nhè nhẹ
Nhớ
quá ấm nồng hương cố nhân.
THƯƠNG TỬ TÂM
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.