Thơ Thương Tử Tâm
THẤT TÌNH CA BA XUYÊN
(Cám ơn Nguyễn Văn Minh Canada đã viết lại bài thơ này cho tôi
trong trí nhớ hơn năm mươi năm)
Quê
hương em nào phải Ba Xuyên này
Những
con đường tỉnh lẻ tóc thề bay
Em
ghé một lần suốt đời anh khổ
Nhưng
con đường mùa hạ nắng đầy tay
Quê
hương nào phải Ba Xuyên hiền
Những
con đường xuống quận thật cô miên
Về
Đại Ngãi khóc dòng sông Bassac
Phía
bên kia cồn em ngủ thần tiên
Quê
hương em nào phải Ba Xuyên buồn
Ngồi
quán cà phê nghe nhạc đau thương
Những
chiếc xe qua bụi mờ con mắt
Lần
tách bến bờ em quá dửng dưng
Quê
hương em nào phải Ba Xuyên này
Những
con đường không còn áo em bay
Em
đi rồi anh cũng đâu bớt khổ
Những
con đường nằm nhớ gót chân ai.(1967)
THƯƠNG TỬ TÂM
Chùa Dơi
Phố chính Sóc Trăng (Ba Xuyên) 1967
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.