QUA SÔNG
Nguyên Nghĩa
Địch ẩn bên kia bờ Thác Lác
Sớm tinh sương dội pháo, công đồn
Dăm quả đạn đui mù bay lạc
Rớt bừa xuống giữa xóm làng đông.
Tôi thấy nhà ai đang cháy nám
Buồn như em khóc buổi quân đi
Ngọc Hòa đang ở trong tầm đạn
Phải trả giá nào cũng giải vây.
Địch có bao nhiêu thằng lạ mặt?
Nhắm mắt mà đi cũng biết đường
Tại sao hướng súng về đông bắc?
Xóm đạo đau rền mỗi tiếng chuông.
Tôi thấy xuồng ai đi lánh nạn
Buồn như tôi ứa lệ xa nhà
Em sẽ trở về khi im súng
Cho tôi mừng rỡ nhẹ phong ba.
Hẹn em, tôi qua sông lùng địch
Đã có lòng em làm chiếc phao
Kể chi mùa mưa, dòng chảy xiết
Đồng đội tôi sẽ nối đôi bờ.
Hẹn với giáo đường, cây thánh giá
Xã Ngọc Hòa ơi hãy vững tâm
Sáng mai lại thấy người ra chợ
Như thể chưa hề có chiến tranh…
Nguyên Nghĩa
(tạp chí Văn, khoảng năm 1988)
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.