Thơ Thương Tử Tâm
Thơ gởi người tình muộn
Sau cuộc vui đêm này qua đêm khác
Anh trở về vẫn một bóng một thân
Đóng cánh cửa cho căn phòng bóng tối
Tiếng hát nào ngoài vách gió tường ngăn
Mưa đã xuống sâu trong anh, ngoài đêm
Biết làm chi sáng mai trời mưa nữa
Uống rượu say ngủ vùi (?) nửa kiếp
Tình quen nào mai sớm (?) tình quên
Thôi vĩnh biệt em cuộc tình lỡ muộn
Tình sau trước gì, bóng trước thân sau
Anh vốc nước dòng sông mùa trở mặn
Tay chợt sững sờ chiều nước vực mau
Những tàn thuốc đã ném từ buổi xa
Anh làm sao đếm nổi bao lần nhớ
Khuôn mặt lạnh đã xuôi về sông lạ
Em dĩ nhiên xa như thời gian sẽ qua
Chiều dàn thân anh chiều mãi bao giờ
Anh làm sao đếm nổi bao lần nhớ
Khuôn mặt lạnh đã xuôi về sông lạ
Em dĩ nhiên xa như thời gian sẽ qua
Chiều dàn thân anh chiều mãi bao giờ
Trong tội tình nầy – em trời mưa xuống
Mưa sắp hết chiều anh sắp chết chưa
Sao em về đành mặc chiếc áo đen
Em vào đêm hay đêm đã vào em
Giọt mưa thừa lạc trên đôi mắt tối
(Tình quen nào rồi cũng sẽ tình quên)./.
Mưa sắp hết chiều anh sắp chết chưa
Sao em về đành mặc chiếc áo đen
Em vào đêm hay đêm đã vào em
Giọt mưa thừa lạc trên đôi mắt tối
(Tình quen nào rồi cũng sẽ tình quên)./.
Thương Tử Tâm
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.