VÕ MINH ĐƯỜNG
Tự khúc
Và những buổi chiều hương gió chưa tan
Nhớ con sông dài nước trong mây trắng
Cánh lá mùa thu vàng mùa thu qua
Trôi mênh mông trong ký ức đầy
Nhánh khúc của sông hòa vào dòng chảy
Thời quá vãng rêu xanh
Nắng trên tầng lá trên cành xa trên đường
Trên đôi mắt em còn như điều quyến rũ
Còn như điệp khúc phơi trong vườn thơ
Một mai héo hoắc ngỡ ngàng trên đất
Mùa thu và vầng trăng ngát
Xõa tóc em bay cùng tiếng tình xưa
Bụi của nỗi buồn bết lên
Vầng trăng tan từ đầu nguồn gió
Bình minh chim hót lời tình tự
Chiếc lá bay hoang
Bên dòng nước lấp lánh bên đường chiều
Anh hỏi màu nắng ấy
Tình yêu mình đi đâu
Giữa vô cùng tháng năm yên lặng.
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.