(ĐẶNG PHƯỚC ĐỨC)
Tình duyên tôi
một căn nhà và một tôi trong đó
với những chiều những sáng gối tay nằm
nửa đời bệnh hoạn tình dâng chăn chiếu
em đi rồi anh thương nhớ thật ngoan
em đi rồi anh tay đứt ruột mềm
bó gối ngồi trước ngõ cố mà quên
bằng đau thương no đầy nuôi khôn lớn
anh nương nhờ theo bóng tối làm quen
anh nương nhờ theo bóng tối thì thầm
có những niềm u ẩn quá thương tâmhạnh phúc nhỏ tròn như bong bóng nước
sẽ vỡ tan khi dứt cuộc mưa dầm
sẽ vỡ tan khi dứt cuộc tình mình
anh biếng lười yêu thôi phải van xin
rồi thân bệ rạc xin đời khép népsống những ngày còn lại phận thừa sinh
sống những ngày còn lại mất chân tay
từ em đi rồi đêm mãi không ngày
anh mơ hồ thấy tình yêu xa lạ
như nửa đời người chưa biết yêu ai.
(trích tuyển tập thơ LÁ - nhiều tác giả
Hồn Trẻ 20 xuất bản tại Sàigòn 1967)
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.