PHÙ SA LỘC
Mái nhà tôi
Cái mùa nắng mái nhà ta
Ban đêm thấy ánh sao và trăng soi
Ngọn gió hẻm rất hiếm hoi
Cũng theo lối đó vào chơi chí tình
Cái mùa mưa mái nhà mình
Ngày đêm cũng vẫn sập sình vậy thôi
Hễ trời sùi sụt giọt rơi
Thì lênh láng nước - Biển khơi trong nhà
Con yêu quên mẹ quên cha
Thuyền lớn thuyền nhỏ, ái chà, cứ đua
Trời mưa - trời mưa - trời mưa
Mát chân đi lại - Bếp lò lạnh tanh
Dẫu buồn mặt chẳng vết nhăn
Thản nhiên sống - Bởi quá quen mất rồi
Em cười – Thơ viết lơi khơi
Vá sao nổi – Mái nhà ơi – Mái nhà!
Đêm thiêng
Xuống câu vọng cổ cho mùiGhi-ta phím lõm rụng rời năm dâyVui cùng thôn xóm đêm nayRượu sôi đáy cốc hết đầy lại vơiMặn mòi câu lý giao bôiNgất ngây nhơn nghĩa bồi hồi tình langLời ca quyện với tiếng đànNgửng lên mai đã nở vàng bên hiên.
Xuống câu vọng cổ cho mùi
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.