TRẦN KIÊU BẠT
Ngày qua đời sống
Trong một chiều cuối tuần
Thật buồn và thật nhớ
Làm sao anh cản ngăn hồn mình
Đang cuồn cuộn xót xa
Trên đôi mắt em nhìn theo
Ôi đôi mắt thật gầy
Thăm thẳm từng chiều mong đợi
Anh không hiểu rõ lòng mình
Để biết vui hay buồn
Ngày cuối cùng còn bên em
Một hạnh phúc nào đã cho
Làm sao anh trả nghĩa
Của lòng em ngày một hao mòn
Cưu mang giọt đời nhỏ xuống
Đó là lần đi xa
Trong cơn hồi tưởng đắm chìm
Trí nhớ một dòng ảo giác
Con đảo nhỏ mù xa âm dạng
Em muộn phiền như chim
Cho đôi cánh sầu bi
Vời vợi biển dài bao nhiêu hải lý
Cứ yên vui trên đời sống tình cờ
Em đã hiểu và anh đã thấy
Nhớ nhau làm niềm tin
Đời chúng mình như vậy.
(Trích tuyển tập Lãng Mạn Đời Trăng –
Tuyển tập 16 tác giả—nxb Mũi Cà Mau 1989)
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.